Tô Yểu
Edit: Rea
—————
Tần Nghiên kéo ghế ra, ưu nhã ngồi đối diện Tề Tái.
Tề Tái thẳng lưng dựa người về phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách xa hắn nhất.
Tần Nghiên cười: "Sợ tôi như vậy sao?"
Tề Tái thấy hắn cười, lại nhớ tới cảnh tượng hôm qua hắn nói chuyện với mình khiến cậu ta sợ đến mức muốn khóc. Tay của Tần Nghiên trông còn mảnh mai và xinh đẹp hơn cả con gái, nhưng đâu ai biết được lực độ hắn đã ấn lên vai Tề Tái lúc đó đau như thế nào.
Cậu ta luôn cảm thấy chỉ cần vị đại lão này muốn thì hắn đều có thể vặn đầu mình xuống dễ như trở bàn tay.
"Đừng sợ." Tần Nghiên nói xong thì vỗ vỗ bả vai cậu ta, còn cố tình ấn hai cái lên chỗ bị mình bóp ngày hôm qua làm Tề Tái trực tiếp khóc luôn.
"Anh à, anh có thể để em thoải mái được không?" Cậu ta không muốn ở lại với tên biếи ŧɦái này, cậu ta chỉ muốn quay về trường mà thôi.
"Tề Đan bị ai bắt nạt?"
Tần Nghiên đột nhiên bắt đầu vào chủ đề khiến Tề Tái có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Cậu ta há miệng rồi lại ngậm lại, sau đó do dự nói: "Tên côn đồ ngoài trường học."
"Là hội học sinh à." Tần Nghiên giống như không nghe thấy cậu ta nói gì, tự mình hỏi tiếp, "Từ ký túc xá sao?"
Tề Tái vẫn kiên quyết đấu với hắn: "Là tên côn đồ ngoài trường học."
"Vốn là bắt nạt Tề Đan, kết quả lại chuyển lên người Đặng Lệ Lệ." Tần Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt Tề Tái, "Tại sao?"
Tề Tái: "Mấy tên côn đồ đó muốn bắt nạt em ấy nên tôi mới luôn đi theo."
"Tại sao Đặng Lệ Lệ lại chịu trừng phạt thay Tề Đan?" Tần Nghiên lặp lại lần nữa.
"Cái gì mà thay thế với không thay thế, tôi không biết anh đang nói cái gì hết." Hai người nãy giờ tự nói chuyện cuối cùng cũng đi đúng hướng, nhưng đột nhiên Tần Nghiên lại không nói nữa. Tề Tái trong yên tĩnh căng thẳng vặn ngón tay của mình.
Khoảng mười phút sau, như thể đã trôi qua một thế kỷ, Tần Nghiên đột nhiên mở miệng gọi cậu ta một tiếng: "Tề Tái."
Tề Tái bị kinh hãi đến run rẩy, ưỡn ngực ngẩng đầu đáp lại.
"Cậu có muốn cứu em gái không?"
Tất nhiên là muốn. Tề Tái đã thử rất nhiều cách nhưng đều không thành công, bọn họ bị khóa chết trong một thể chế, giống như một xã hội phong kiến thu nhỏ vậy, không ai có thể chống lại mà phản đối kẻ bề trên.
"Bọn chúng đều là ác ma." Tề Tái đạp hai chân lên ghế, hai cánh tay vòng qua ôm lấy đầu gối, cuộn người thành một quả bóng.
"Không ai có thể chiến thắng được ác ma."
"Nhưng ác ma thì có thể."
Tề Tái ngẩng đầu đối mặt hắn.
Năm phút sau, cậu ta đầu hàng.
Ngụy Hoài Minh ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, đang ngồi xếp bằng thiền trên giường thì thấy Tần Nghiên đẩy cửa đi vào.
"Kể cho anh nghe một chuyện thú vị." Tần Nghiên ngồi xuống dựa vào anh, Ngụy Hoài Minh thần chí không rõ nghe hắn nói, không lâu sau anh đã ngủ gục trên vai Tần Nghiên rồi.
Tần Nghiên cảm nhận được sức nặng trên vai mình, hắn nghiêng đầu thật cẩn thận sửa sang lại mái tóc rối bời của Ngụy Hoài Minh. Sau khi chắc chắn rằng anh đã thực sự ngủ say, hắn dùng ngón tay tỉ mỉ miêu tả lại mặt mày anh, cuối cùng là hạ xuống mi tâm anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Lông mi người trên vai run run, đột nhiên mở mắt ra.
Tần Nghiên cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh cách mình chưa tới ba centimet.
Cũng may là thần kinh của Ngụy Hoài Minh tương đối thô, nên anh căn bản không để ý đến những chi tiết này mà chỉ nghĩ Tần Nghiên gọi mình dậy mà thôi. Sau khi dời đầu ra khỏi người hắn, anh thuận tay lật xem những dòng chữ giống như quỷ vẽ bùa của Tần Nghiên ---- đọc không hiểu.
"Trò chơi Vương quyền." Tần Nghiên ho một tiếng rồi chỉ vào bốn chữ lớn nhất trên tờ giấy.
Hội học sinh của trung học số 13 là nơi tập hợp những học sinh ưu tú nhất toàn trường. Những học sinh mới nhập học hàng năm và những người cảm thấy mình đủ điều kiện tham gia thì có thể nộp đơn đến hội học sinh, và sau khi đơn đăng ký được thông qua thì còn cần phải trải qua ba vòng phỏng vấn.
Người phỏng vấn ở vòng đầu tiên là một thành viên năm ba bình thường của hội học sinh, chẳng qua là đi theo một quy trình mà thôi, chỉ cần ngoại hình ưa nhìn, nhìn qua không có vấn đề gì lớn thì đều có thể thông qua. Vòng phỏng vấn thứ hai là bốn hội phó, đó cũng chỉ là cuộc trò chuyện bình thường hỏi về sở trường đặc biệt và những hiểu biết về hội học sinh thôi, vốn cũng không tính là khó, nhưng sau khi kết thúc sẽ nhận được nhiệm vụ từ hội phó giao cho, hoàn thành trong thời gian quy định thì mới tính là phỏng vấn thành công.
Vòng thứ ba là hội trưởng tự mình phỏng vấn. Hầu hết các học sinh đều rớt ở vòng hai nên người có thể lọt vào vòng ba đã ít lại càng ít hơn, thậm chí còn xuất hiện tình huống không có ai tới được vòng ba. Vậy nên hội học sinh đã thay đổi quy tắc, miễn là học sinh mới thì đều có thể nộp đơn, mức độ hoàn thành nhiệm vụ ở vòng hai áp dụng chế độ chấm điểm, những người từ sáu mươi điểm trở lên đều có thể ở lại hội học sinh ---- tất nhiên là họ chỉ có thể làm những việc vặt thôi.
Nhưng bất luận như thế nào, chỉ cần hội phó gật đầu thì luôn có thể lấy được một cái ghim cài áo của hội học sinh, đi trong đám đông sẽ có cảm giác cao hơn người khác một bậc, nên người hất hàm sai khiến càng ngày càng nhiều.
Theo thời gian, không khí trong trường học dần thay đổi. Hội trưởng giơ cao ngọn lửa của kẻ bề trên, hấp dẫn vô số thiêu thân dùng mọi cách nhào về phía cô ta như một cuộc hành hương*.
(*đi đến một nơi linh thiêng để tỏ lòng sùng bái và mong được phước lành)
"Vậy nhiệm vụ mà hội phó giao cho là gì?" Ngụy Hoài Minh nghe xong, cảm thấy còn rất bình thường. Đúng thật là hầu hết hội học sinh đều hoạt động theo cách này, vậy nên vấn đề nhất định là nằm ở nhiệm vụ được giao.
"Cái mà Tề Tái nhận được là bắt nạt một người." Tần Nghiên thở dài, "Thật không khéo, người đó lại chính là Đặng Lệ Lệ."
Tề Tái sinh ra ở một thị trấn nhỏ, kinh tế trong nhà không tính là eo hẹp nhưng cũng tuyệt đối không giàu có. Theo lời ba cậu ta nói thì chính là nuôi một đứa thì dư dả, mà nuôi hai đứa thì phải uống gió Tây Bắc. Cậu ta và Tề Đan là một cặp song sinh, ba mẹ cậu ta đã vô cùng vui mừng khi thấy cậu ta ra từ bụng mẹ, kết quả là hộ sinh nói bên trong còn có một đứa nữa, lúc lôi ra thấy là một bé gái thì sắc mặt lập tức tái xanh.
Ba mẹ cậu ta không thích cô em gái này, nhưng mà cậu ta thích.
Ba mẹ trọng nam khinh nữ nghiêm trọng nên trước nay chưa từng nghĩ sẽ cho Tề Đan đi học. Ngày đầu tiên Tề Tái vào tiểu học, Tề Đan bị mẹ đưa tới nơi bà làm việc. Buổi tối sau khi Tề Tái trở về từ trường thì nhìn thấy em gái mình đang kiễng chân bày bát đĩa ra bàn nên cậu ta vội đưa tay ra đón lấy.
Tề Tái cao hơn Tề Đan một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống thì thấy ống tay áo trượt khỏi cánh tay đầy vết thương của em gái mình.
Cậu ta xắn tay áo còn lại của cô bé lên, trên đó cũng có một chuỗi vết sẹo hằn máu.
Trong khi cậu ta