Anh hùng
Edit: Rea
—————
Ngụy Hoài Minh đang trên đường lái xe đến trung học số 13 thì di động của anh đột nhiên vang lên một tiếng. Dư quang* mắt anh nhìn thấy nhưng anh không lấy xem được, nghĩ là tin nhắn nên anh nhờ Tần Nghiên mở giúp.
(*nói đến hình ảnh bên ngoài tầm nhìn trung tâm, nghĩa là 30 độ xung quanh điểm nhìn)
Tần Nghiên cầm lấy điện thoại ấn hai lần thì máy nhắc nhở mở khóa bằng dấu vân tay.
"Mật khẩu là gì?"
Ngụy Hoài Minh lái xe quá nhanh, vừa rồi khó khăn lắm mới lướt qua được một chiếc xe tải, hiện tại không kịp phân tâm nên anh trực tiếp vươn ngón cái tay phải qua ấn một cái.
Di động không nhận được tin nhắn mà trái lại nhận được một tweet.
Ngụy Hoài Minh thấy Tần Nghiên nhìn chằm chằm di động của mình hồi lâu mà không nói gì khiến anh có chút chột dạ không lý do, không biết có phải là người thầm mến mình nhiều năm đột nhiên tỏ tình hay không, anh dè dặt mở miệng: "Làm sao vậy?"
Tần Nghiên dời tầm mắt khỏi di động nhưng vẫn không nói gì.
Ngụy Hoài Minh càng luống cuống hơn: "Ai... Tin nhắn của ai vậy?"
"Ngụy đội." Tần Nghiên đột nhiên nhìn về phía sườn mặt anh, Ngụy Hoài Minh bối rối nuốt nước bọt một cái.
" 'Tam Giác Vàng' xuất hiện rồi."
Tay cầm vô lăng của Ngụy Hoài Minh trượt một cái, suýt chút nữa thì tông phải xe buýt bên cạnh.
Những dòng tweet tràn ngập trên điện thoại di động đã đưa cảm xúc của cư dân mạng lên đến đỉnh điểm. Còn chưa kể đến cái bao xác lần trước bị Ngụy Hoài Minh dùng "thi thể lông vàng" để nói lấy lệ vẫn chưa được giải quyết, chỉ riêng vụ hôm nay thôi cũng đủ khiến cho xã hội khủng hoảng mãnh liệt rồi.
Chụp toàn cảnh, khoảng cách xa gần tất cả đều có, một bức làm mờ cũng không có*, rõ ràng đến mức thậm chí chỉ cần xem những bức ảnh này thôi cũng có thể trực tiếp viết ra một bản báo cáo khám nghiệm tử thi. Có người còn làm việc tốt đi khôi phục lại bức ảnh, có thể thấy được đây là thân trên của cơ thể người, không thiếu một bộ phận nào, và là một người đàn ông. Tần nghiên xem đi xem lại các bức ảnh khác nhau, càng xem càng khó chịu.
(*ở đây nói đến công nghệ khảm Pixelization, là một phương pháp xử lý hình ảnh sử dụng nguyên tắc như nghệ thuật khảm (mosaic))
Hung thủ đã tách da và xương của nạn nhân ra, nhưng cả hai phần đều được cắt cực kỳ đối xứng, vết cắt mượt mà như thể nó đã được xử lý bằng một công cụ mài mòn đặc chế. Tên hung thủ có thứ sở thích tàn độc đổ máu tươi vào túi rồi đặt chung với thi thể trong cái bao nilong đen quen thuộc, nhìn thấy mà ghê người.
Ngụy Hoài Minh tìm một góc dừng xe lại.
Anh cúi đầu lướt điện thoại, tay có hơi run run: "Là hắn sao?"
Trong lòng Tần Nghiên đã đưa ra kết luận nhưng lại không muốn nói ra hết nên chỉ đáp một cách mơ hồ: "Có lẽ vậy."
"Tên khốn." Ngụy Hoài Minh bình phục cảm xúc một chút rồi gọi điện cho Phùng Chử. Điện thoại reo hơn bốn mươi giây mới có người bắt máy, âm thanh ở đầu dây bên kia ồn ào đến mức cách màng hình điện thoại cũng muốn thủng màng nhĩ của anh. Phùng Chử gọi nửa ngày cũng không nghe rõ Ngụy Hoài Minh nói cái gì, sau vài giây im lặng thì âm thanh ồn ào dần dần nhỏ đi, chắc là đi tới nơi không người.
Phùng Chử nơm nớp lo sợ hỏi: "Sếp à?"
"Cmn còn biết tôi là sếp của cậu? Tôi thấy ngay cả ông đây là ai cậu còn không biết đâu." Ngụy Hoài Minh ôm một bụng lửa, theo điện thoại mà đốt lên đầu Phùng Chử, "Nhận được báo án khi nào? Không biết báo cáo một tiếng sao? Tin tức cũng không biết rút đi? Các cậu tới đây để làm gì hả? Cảnh cục cho đám các cậu đến hiện trường vụ án để biểu diễn xiếc khỉ à?"
Phùng Chử biết việc này rất nan giải nên không nói một tiếng nào, mặc cho Ngụy Hoài Minh trách mắng. Ngụy Hoài Minh mắng xong lại khôi phục lý trí, hỏi bọn họ hiện tại đang ở đâu.
"Ở hiện trường ạ, mới vừa dọn sạch người xong. Người báo án này..." Ngụy Hoài Minh nghe cậu ta bên kia lại bắt đầu huyên thuyên, mà anh cũng không nghe rõ cậu ta đang nói gì cho lắm nên dứt khoát ngắt lời, "Gửi định vị đi, tôi sẽ lập tức qua đó."
"Còn Tô Yểu thì sao?" Tần Nghiên nhìn anh cúp máy rồi xem đồng hồ của mình ---- gần sáu giờ rồi.
"Sáu giờ tan học, nếu Tô Yểu phát hiện Tề Tái không còn ở đó nữa thì rất có thể sẽ bỏ chạy."
"Chết tiệt." Ngụy Hoài Minh dùng sức lắc đầu, tay đập lên vô lăng.
Cuối cùng thì họ vẫn quyết định đến trường trước.
Năm giờ bốn mươi.
Hai người tới trước cửa lớp Tô Yểu, bạn cùng lớp nói cô ta không có ở đây, có lẽ là đến hội học sinh rồi.
Năm giờ năm mươi.
Cửa văn phòng hội học sinh đóng chặt và bị khóa trái.
Đúng sáu giờ.
Ngụy Hoài Minh cạy cửa ra, trong phòng không có gì ngoại trừ giấy tờ rơi rải rác trên mặt đất và rèm cửa bị gió thổi lay.
Bên ngoài cửa sổ có rất nhiều người xếp hàng nhộn nhịp mua đồ ăn, căn bản là không có biện pháp nào có thể chọn ra một người từ trong đại dương xanh lam này.
Tô Yểu đã bỏ chạy rồi.
Tần Nghiên nhặt từng tờ giấy trên mặt đất lên, phát hiện tất cả đều là hồ sơ học sinh. Có một số được khoanh tròn bằng bút đỏ, một số thì được khoanh bằng bút đen, mà tờ của Tề Tái viết rõ ràng một chữ "chết".
Tờ giấy trên bàn bị gió thổi bay lên, Tần Nghiên vươn tay bắt lấy.
Cùng là một nét chữ đỏ ấy, rồng bay phượng múa mà viết ra ba chữ to: "Bắt lấy tôi." Tần Nghiên đưa tờ giấy lên mũi ngửi, là máu.
Bây giờ hắn không cảm thấy Tô Yểu bị bệnh tâm thần nữa. Cô ta rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối là một kẻ biếи ŧɦái.
Phùng Chử gọi đến nói công tác ngoại cần đã làm xong, hiện trường vụ án đã được phong tỏa, người báo án cũng đã được đưa về cục cảnh sát rồi, bọn họ chỉ cần về thẳng đây là được. Ngụy Hoài Minh ừ hai tiếng rồi cúp máy, sau đó châm một điếu thuốc.
"Cậu nói xem, có phải là quá trùng hợp rồi hay không?" Văn phòng hội học sinh ở tầng hai, Ngụy Hoài Minh nhìn ra một chút, ở độ cao này ngay cả anh cũng phải cân nhắc kỹ mới dám nhảy xuống, không ngờ một cô gái lại có thể chạy thoát dễ dàng như vậy từ đây.
"Chân trước chúng ta vừa phá quán bar ngầm, chân sau lại chết một mạng người, còn mẹ nó là sát thủ liên hoàn năm đó đã quy án làm?" Ngụy Hoài Minh hút mạnh một hơi thuốc, lại nói tiếp, "Đặng Lệ Lệ có quan hệ với quán cà phê, quán cà phê có quan hệ với quán bar, quán bar có quan hệ với mại dâm, mại dâm có quan hệ với ma túy, ma túy và chú Vương có quan hệ, mà chú Vương cũng có quan hệ với Lý Cẩn, cuối cùng là Lý Cẩn lại có quan hệ với tên sát nhân biếи ŧɦái kia."
"Còn có một tuyến nữa. Đặng Lệ Lệ và Tề Đan có quan hệ, Tề Đan và Tề Tái là anh em, mà Tề Tái lại cùng Tô Yểu có quan hệ." Tần Nghiên nhìn hồ sơ học sinh trong tay, bổ sung