Lương lão cha chân cẳng không tiện, Lương Đại Nương thân thể không tốt, Tiết Thải tuổi còn quá nhỏ, đều không thích hợp lên núi hái thuốc săn thú.
Bọn họ ở nhà, còn Tiết Thải vẫn luôn ầm ĩ lại không thấy la lối khóc lóc nữa, tiễn bọn họ ra cửa, còn vẫy tay chào.
Bạch Lê Hoa và lương Đại Lang mỗi người đeo một cái giỏ trên lưng, cầm một cây đao, còn Cát Lại Tử thì mang theo cung tiễn, lưới, đồ vật linh tinh.
Ba người đi trên đường, một đường cười nói, không bao lâu thì đi vào núi, sau khi vào núi một lúc thì Bạch Lê Hoa phat hiện có người theo đuôi.
Cho Lương Đại Lang và Cát Lại Tử một ánh mắt, hai người tản ra, không dấu vết vòng ra phía sau, bắt được Tiết Thải đang trốn sau bụi cây.
Cát Lại Tử kéo cổ áo hắn, “Tên nhãi ranh này nhanh gớm nhỉ?”
Tiết Thải đáng thương hề hề nhìn hắn: “Cát đại ca, ta biết săn thú, cũng nhận biết được thảo dược, mọi người cho ta theo đi! Ta cũng không biết đường nha!”
Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng Tiết Thải ranh mãnh.
Dù sao cũng vào núi rồi, chẳng lẽ bọn họ để cho hắn đi về một mình được sao?
Không có biện pháp, chỉ có thể để hắn đi theo.
Trên đường, nàng chỉ đạo Cát Lại Tử làm mấy cái bẫy rập đơn giản, sau đó nhân lúc không ai chú ý, nhỏ vài giọt nước trong không gian vào cỏ giữa bẫy rập.
Dụ động vật đến ăn cỏ.
Chỉ cần chúng đến gần, giẫm chân lên trên chỗ cỏ và mảnh gỗ thì dây thừng sẽ giựt lên trói chặt chân chúng.
Nhìn mấy cái dây thừng và mấy mảnh gỗ, Cát Lại Tử không tin, “Cứ vậy mà bỏ đi sao?”
Không ai để ý đến hắn.
Tuy lần này đi nhiều người, nhưng dù sao thì trong núi cũng phức tạp, không biết sẽ có gì xảy ra, nên Bạch Lê Hoa đánh dấu đường đi, vừa xem thảo dược vừa xem địa hình.
Bất tri bất giác đã tới chỗ lần trước giết hổ.
Nàng ngừng lại, nhìn chung quanh.
Lương Đại Lang đứng ở bên cạnh nàng, “Sao vậy? Nàng mệt sao?”
Bạch Lê Hoa không trả lời, mặt hiện vẻ suy nghĩ, “Sao lại không thấy.”
“Cái gì?”
Nàng nói: “Chỗ này là chỗ ta gặp
lão hổ lúc trước.”
Bây giờ không thấy xương cốt của lão hổ nữa.
Cát Lại Tử run cả người, vuốt cánh tay, cười hề hề nhìn chung quanh, “Nơi này thật sự có lão hổ sao? Chúng ta sẽ không sao chứ?”
Hắn chưa từng vào núi Đại Lương, ở núi nhỏ bên cạnh thì nhiều lắm cũng chỉ có lợn rừng, chỉ cần một chút động tĩnh là nó chạy mất rồi, không đáng sợ.
Nhưng lão hổ muốn ăn thịt người a.
Lỡ như gặp phải thì làm sao?
Lương Đại Lang nhìn chung quanh, “Trong rừng nhiều dã thú, hay là bị động vật khác ăn rồi?”
Bạch Lê Hoa lắc đầu.
Chưa nói dã thú sẽ không ăn động vật chết, dù cho có ăn thì cũng không thể nuốt cả xương chứ.
“Hay là nàng nhớ lầm chỗ?”
Trừ trước đến nay nàng có khả năng chỉ cần nhìn qua là nhớ, sao có thể nhớ nhầm chứ.
Nghĩ đến ngày đó còn có một người khác, nàng quay đầu về phía Tiết Thải, “Đệ xem, đây có phải chỗ ngày đó chúng ta gặp lão hổ không?”
Tiết Thải trốn ở sau lưng Cát Lại Tử, lúc này bị điểm danh mới đứng ra, nhỏ giọng nói: “Ta…… Ta không nhớ rõ!”
Hắn vừa nói vừa liếc trộm Bạch Lê Hoa, trong lòng cậu nguyện, ngàn vạn đừng để cho nữ nhân này nhìn ra manh mối gì.
Sớm biết vậy thì đã không đi con đường này.
Thật lâu sau, Bạch Lê Hoa thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói, “Chắc là ta nhớ nhầm, thôi chúng ta tìm thảo dược đi, các người xem ở kia là tía tô…”, chúng ta vẫn là tìm thảo dược đem, các ngươi xem cái kia, tên là tía tô……”
Tiết Thải lén thở dài nhẹ nhõm.
Ngày đó chạy trốn khỏi miệng hổ, cũng không biết là phúc hay là họa.