Mà Bạch Lê Hoa lại ở đây sắm vai cái dạng nhân vật gì.
Mấy ngày nay quan sát, người này trông bình thường nhưng lại không tầm thường, nhưng về bối cảnh thì hắn không có chút manh mối nào, chỉ có thể kéo dài.
Hắn không biết rằng ý tưởng của hắn cũng giống với ý tưởng của Bạch Lê Hoa.
Chẳng qua nàng đang vội vàng giải quyết vấn đề mấu chốt nhất – bạc.
Cũng may là nàng quen thuộc thảo dược, chỗ nào mọc cái gì nàng chỉ cần nhìn địa thế đi tới là sẽ có.
Không lâu sau đã hái đầy một giỏ.
Bạch Lê Hoa còn lén bỏ không ít vào trong không gian.
Dù sao thì mai đi chợ bán lấy tiền, có thể lấy nhiều hơn chút nào hay chút ấy.
Cát Lại Tử thấy nàng nghiêm túc tìm, hơn nữa tùy tay chạm vào một gốc cỏ là có thể nói tên của nó, không khỏi tò mò, “Béo nha, sao ta thấy ngươi cái gì cũng biết vậy?”
Tiết Thải và Lương Đại Lang dựng lỗ tai lên nghe.
Bạch Lê Hoa ngồi trên tảng đá thở dốc, “Ngươi không biết chứ, nhà cha mẹ đẻ ta tuy rằng không biết chữ, nhưng lại thích giả danh trí thức, nhà ta có thư phòng, ta rảnh rỗi thì vào xem, xem nhiều tự nhiên sẽ hiểu.”
Cát Lại Tử hưng phấn, “Ngươi biết chữ sao?”
Đi học viện, một năm tốn đến mấy lượng bạc.
Ngay cả nam tử trong nhà còn không bỏ tiền cho đi học được, huống chi là nữ tử.
Cô nương từ trong gia đình giàu có đi ra có khác.
Nghĩ đến người trong lòng, Cát Lại Tử lại cảm thấy mất mát, sợ đời này mình không có hy vong.
Nhìn bộ dáng buồn bã thương tâm của hắn, Bạch Lê Hoa hiểu rõ lòng hắn, nói, “Sao vậy, nhớ muội muội của ta sao?”
“Ai da, đừng nói bậy!”
Cát Lại Tử vốn dĩ ngồi xổm nản lòng thoái chí đào đất, nghe Bạch Lê Hoa nói liền nhảy dựng lên.
Lúc này không chỉ có Bạch Lê Hoa mà ngay cả Lương Đại Lang và Tiết Thải đều nhìn sang.
Lương Đại Lang hỏi: “Hắn thích Bạch Ngọc Lan?”
Bạch Lê Hoa ném một ánh mắt ái muội sang, “Chàng nghĩ sao?”
Tuy nàng không thích Bạch Ngọc Lan, nhưng đùa giỡn một chút cũng không sao.
Không
ngờ sau khi Lương Đại Lang nhìn ánh mắt của nàng thì cả người không khống chế được mà khẽ run, sau đó khuôn mặt tuấn tú bắt đầu đỏ lên.
Còn Cát Lại Tử bên kia thì đỏ mặt, nghẹn nửa ngày không nói được câu nào, buồn bực ngồi xổm xuống tiếp tục đào đất.
Một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Các ngươi biết rồi cũng đừng nói ra ngoài, không tốt cho thanh danh của Ngọc Lan cô nương.”
Danh dự? Bạch Lê Hoa cười nhạo.
“Ngươi yên tâm, ta biết ta không xứng với Ngọc Lan cô nương, chỉ là…” Cát Lại Tử thở dài, giọng nặng nề hơn, “Nàng gả chồng rồi ta cũng hết hy vọng.”
Gả chồng? Sao có thể!
Lúc này Bạch Ngọc Lan vửa tròn mười bốn tuổi, sao Trần Uyển Thu có thể đành lòng gả nàng ra ngoài? Không phải sẽ nuôi dưỡng cho tốt, chờ tương lại gả cho quý nhân đại quan nào đó Bạch gia cao hơn một tầng?
Nhưng mà nàng gả tốt thì Cát Lại Tử không khỏi đau khổ vì tương tư.
Chẳng qua chuyện tình cảm thì người khác cũng khuyên không được.
Huống chi, nàng thật sự không có gì để nói với Bạch Ngọc Lan.
Bạch Lê Hoa nghĩ rồi quay lại tiếp tục tìm thảo dược có giá, còn chưa ngồi xuống đã nghe tiếng hét thảm thiết gần đó.
Là tiếng của Tiết Thải.
Hoang mang rối loạn chạy tới thì thấy Tiết Thải ôm chân ngã trên đất.
Ở bên cạnh hắn có một cục đá rất lớn nhọn hoắt, trên đỉnh cục đã có một mảng máu.
Rõ ràng là hắn đi đường không cẩn thận vấp phải cục đá té xuống, bắp chân đập vào đá chảy máu.