Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Bạch Lê Hoa, Lại Tử nghĩ nghĩ nói: “Có thể thu đủ bạc hay không thì ta cũng không biết, nhưng nhìn vòng tay thật kỳ lại, hay ngươi nói cho chưởng quầy tiệm cầm đồ là vòng tay này có thể biến hóa? Kiến thức của hắn rộng, không chừng biết đây là bảo bối gì. Đến lúc đó chuyện tiền bạc cũng dễ nói!”
Hắn nói tới tiền bạc, tất nhiên là tiền đóng thuế và học phí.
Nhưng đề nghị này lại bị Lương Đại Lang kiên quyết phản đối, hắn nói như chém đinh chặt sắt: “Không được, không ai được nói chuyện này ra ngoài.”
Với nhãn lực của hắn thì tất nhiên nhìn ra được đây là vòng tay hồi môn của Lý Tiểu Ngọc, nếu bây giờ đã biết vòng tay này không tầm thường thì không thể đem đi tiệm cầm đồ, càng không được nói cho mọi người biết..
Phải im lặng thì mới có thể tránh được phiền toái không cần thiết, hoặc họa sát thân.
“A? Cũng không thể nói với Bạch Lan cô nương sao?”
Từ sau khi khai ra chuyện với Bạch Ngọc Lan, Cát Lại Tử cũng không thèm che đậy nữa, trên mặt lộ rõ sự thất vọng. Hắn còn nghĩ nhờ chuyện này để gặp Bạch Ngọc Lan đó.
Nàng là tiểu thư gia đình giàu có nên chắc là có hứng thú với những chuyện hiếm lạ kỳ quái này.
Nam nhân luôn muốn tìm cơ hội thể hiện mình trước nữ nhân mình yêu mến.
Lương Đại Lang chém đinh chặt sắt nói: “Không được.”
Cát Lại Tử xoay tròng mắt: “Ta sẽ không nói tới Béo Nha, chỉ nói vòng tay thôi thì sao?”
“Không được!”
“Sao ngươi ngoan cố giống như con bò giò nhà Tam thúc công vậy?” Cát Lại Tử thở phì phì nói, “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, tiểu gia ta không hầu hạ nổi!”
Miệng của hắn cũng muốn quản sao?
Bạch Lê Hoa nhanh mắt nhéo hắn, “Không cần ngươi hầu hạ, chỉ cần ngươi thề không nói ra ngoài.”
Cát Lại Tử quay đầu lại, vẻ mặt như bị tổn thương: “Béo nha! Ngươi cũng khi dễ ta sao?”
Bạch Lê Hoa nhịn cười: “Ta cũng không có cách nào, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ta đã gả cho lương Đại Lang thì muốn đứng cùng một phe với hắn.”
Nàng thề, nàng nói như vậy chỉ là muốn phủi sạch quan hệ
của mình với vòng ngọc, tuyệt đối không có ý tưởng kỳ lạ gì.
“Được được được, ta thề, ta sẽ không nói!” Cát Lại Tử thủ thế, “Thôi nha, về sau không bao giờ lên núi với hai vợ chồng các ngươi nữa!”
Tiết Thải vẫn luôn nghĩ tới sự biến hóa vừa rồi của vòng ngọc, bây giờ mới hoàn hồn, thấy bọn họ đùa giỡn thì không hiểu chuyện gì.
Trên đùi mình không có đắp thuốc, cũng không có băng bó. Máu trên đó đã khô đóng vảy.
Tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng đây cũng quá xem nhẹ đi?
Tiểu Tiết Thải thật tổn thương, yên lặng tìm thảo dược trong giỏ, nhai nát đắp lên cẳng chân rồi hỏi Bạch Lê Hoa:
“Béo Nha, có thể cho đệ xem vòng tay một chút không?”
Bạch Lê Hoa do dự rồi đưa vòng tay hồng huyết cho Tiết Thải
Nhìn Tiết Thải soi lên mặt trời, chà lau, lật qua lật lại nghiên cứu, tim nàng treo trên cổ họng..
Cũng may hình như không phát hiện có gì khác thường, chỉ một lúc đã trả lại vòng tay cho nàng.
Sau đó bọn họ lại tiếp tục tìm thảo dược.
Bạch Lê Hoa nói muốn tìm cây già, càng già càng tốt, càng xấu càng tốt. Trên đường đi nàng còn lột vỏ cây, hái lá cây, không biết muốn làm gì.
Sau khi giỏ của mấy người thật sự đầy không bỏ gì được nữa mới trở về, đi thẳng đên chỗ bẫy rập.
Còn chưa đến gần đã nhìn thấy trên dây thừng treo một con gà rừng, hai con thỏ và một con bào tử.
Cát Lại Tử hưng phấn thẳng nhảy nhót.
Gà rừng, con thỏ dễ bắt, nhưng bào tử này thì không dễ chút nào.
Cát Lại Tử thấy khởi đầu tốt đẹp, miệng cười rộng đến mang tai.
“Béo nha, cũng nhờ có ngươi!”