Thật may mắn là hắn không đập đầu vào cục đá.
Nếu không chỉ sợ đến nửa cái mạng cũng không còn.
Bạch Lê Hoa vừa xem xét vết thương cho hắn, vừa kiếm thảo dược cầm máu trong giỏ.
Hoàn toàn không chú ý tới máu trên cẳng chân của Tiết Thải chảy một cách kỳ lạ theo mu bàn tay của nàng hướng về phía vòng tay tầm thường trên cổ tay nàng.
Tình huống này giống như máu tươi có sinh mệnh, chủ động chảy vào vòng ngọc.
Lại cũng giống như máu là sắt, còn vòng ngọc là nam châm nên máu bị hít vào vòng ngọc.
Tuy máu không ngừng chảy vào vòng ngọc, nhưng trên bề mặt vòng ngọc lại không dính một chút máu nào.
Cẳng chân chảy máu mãi không ngừng, Bạch Lê Hoa cũng quên mất cái vòng ngọc.
Mãi đến khi Cát Lại Tử run rẩy nói: “Béo…… Béo Nha……”
Nàng nhìn theo ngón tay của hắn thấy vòng ngọc hút máu, suýt chút nữa nhảy dựng lên!
Vòng ngọc lấy máu nhận chủ! Sao nàng lại quên mất chứ!
Đời trước, nàng bị vấp cục đá, máu chảy vào vòng ngọc mới tình cờ mở ra không gian, nhưng xuyên đến nơi này lại phát hiện có thể sử dụng vòng ngọc mà quên mất tính năng này.
Nếu lúc này vòng ngọc nhận chủ, ……
Bên trong không gian còn mấy thứ kia...
Bạch Lê Hoa toàn thân rét run, không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Cũng bất chấp bên cạnh còn người khác, rút chủy thủ dưới chân ra, nhanh như chớp cắt tay mình.
Tất nhiên là cắt mu bàn tay, nàng không muốn tự sát đâu.
Dưới ánh mắt kỳ lạ của Lương Đại Lang, máu của nàng nhanh chóng chảy xuống cổ tay, không lan rộng ra mà trộn lẫn với máu của Tiết Thải, vừa giống như đang dung hợp, vừa giống như đang đánh nhau.
Máu vây quanh vòng ngọc như là huyết ngọc tốt nhất.
Bạch Lê Hoa ngưng thở chờ đợi, tim đập như sấm.
Lương Đại Lang nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Cát Lại Tử càng há to miệng, thật lâu vẫn không khép lại được.
Chỉ có một mình Tiết Thải mở to đôi mắt vô tội như nai con cẩn thận quan sát cảnh thần kỳ này.
Máu trên cổ tay chảy thật chậm, đôi mắt của Bạch lê Hoa cũng nhìn chằm chằm không nháy.
Đến khi vòng học hình như đã “uống” đủ máu rồi thì máu mới tràn ra khỏi vòng tay. Bạch Lê Hoa tra chủy thủ vào vỏ rồi tự đắp thảo dược cho mình.
Ngay lúc này thì vòng ngọc lại tham lam hút lại số mau mới tràn ra, để lại
một tầng máu mỏng trên da rồi mới thật sự ngưng lại, trở thành huyết ngọc lộng lẫy bắt mắt.
Phía sau không có chút động tĩnh nào.
Mà ở bên kia, miệng vết thương trên cẳng chân của Tiết Thải cũng bắt đầu ngưng chảy máu.
Cát Lại Tử nhịn không được duỗi tay chọc vòng ngọc, nhìn ngón tay thấy trên mặt cũng không có vết máu nào, không khỏi kinh ngạc: “Đây là……”
Bạch Lê Hoa lúc này cũng nhìn vòng ngọc, “Ta cũng không biết.”
Từ sau khi nàng nhặt được vòng tay này ở đời trước thì nó vẫn luôn trông rất tầm thường, chỉ khi nàng cần lấy đồ trong không gian thì vòng tay mới phát sinh biến hóa.
Bạch Lê Hoa lén thử một chút thì cảm thấy vòng tay vẫn còn liên kết với nàng, nhưng hình như bên trong có biến hóa.
Nhưng lúc này ngại có nhiều người nên nàng cũng không dám xem xét kĩ.
Dù sao thì biết vòng ngọc vẫn còn liên kết với nàng là yên tâm rồi.
Vừa rồi dưới tình huống khẩn cấp nàng đã lấy máu trước nhiều người như vậy, cũng không biết có thể giải thích hay không.
Hy vọng đừng có xảy ra phiền toái gì.
Nàng nói: “Vừa rồi ta thấy máu của Tiết Thải chỉ ở trên mặt nhưng không thấm vào, nên trong lòng tò mò, muốn dùng máu của ta thử xem, không ngờ vòng tay này lại biến thành như vậy.”
Cát Lại Tử còn cầm vòng ngọc lên quan sát.
“Các ngươi nói xem, bây giờ vòng ngọc này nhìn cũng thật xa xỉ nha, ngày mai ta đi lên chợ bán, có thể đủ tiền đóng thuế và học phí không đây!”