Không ngờ sau khi nàng rời đi, Lương Đại Lang mở to mắt.
Hắn nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Có phải khi mình mê man đã nói sai gì đó, khiến Béo Nha nhận ra gì đó nên nàng mới không ngủ trên giường?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Bạch Lê Hoa nấu cháo khoai lang đỏ có cho thêm ba trái trứng gà.
Ba người bọn họ mỗi người một cái.
Hơn nữa, hai con gà mái nhỏ mới mua cũng rất hăng hái, mỗi ngày đều đẻ hai quả trứng. Thường ngày trứng đều trữ trong rổ, không ai nỡ ăn.
Nhưng hôm nay thì khác, Lương Đại Lang bị trúng độc nên phải bồi bổ cho tốt.
Ngày hôm qua ở trên chợ chưa mua được gì đã trở về khiến trong nhà không có đồ gì nhiều dinh dưỡng cả.
Bạch Lê Hoa hái một nắm đậu đũa dài trong vườn chặt thành đoạn bỏ vào trong nồi cháo. Lúc cháo chín sẽ vớt lên làm thành món đậu đũa ăn với cơm.
Lại cắt một trái dưa chuột ướp muối.
Sau đó nàng ra cửa, thả gà trong chuồng, lùa ra rừng trúc trong hậu viện rồi đóng rào lại.
Tiếp theo nàng cầm rổ xuống hái rau xanh.
Đi ngang qua khoảnh đất mấy ngày hôm trước mới sửa lại đã được tưới nước trong không gian, nàng dừng chân một chút.
Vốn dĩ nàng muốn dọn dẹp khối đất này rồi trồng rau dưa cho nhà ăn, nhưng sau này chỉ sợ không làm được.
Còn mấy khoảnh ruộng kia nữa, cũng phải thương lượng với Lương Đại Nương bọn họ xem làm gì bây giờ.
Vốn dĩ nàng rành rẽ không phải là làm ruộng mà là trồng thảo dược. Lương Đại Lang bọn họ không biết gì về dược liệu, cộng thêm không có nước không gian nuôi dưỡng đất thì tất nhiên không thể trồng nổi. Vẫn nên trồng lương thực thì tốt hơn. Tốt xấu gì cũng có thể tự mình ăn.
Nếu không nàng rời khỏi đây thì mấy miệng ăn Lương gia sẽ chết đói mất, nàng cũng không đành lòng.
Lúc Bạch Lê Hoa trở về, Lương Đại Nương dọn dẹp xong, đang ở trong phòng lót chiếu chuẩn bị phơi tiểu mạch.
“Béo Nha, con về rồi à?” Lương Đại Nương nói, “Đại Lang mới tìm con đó, nương biết con mới đi hái rau
về cho gà ăn.”
Bạch Lê Hoa đáp: “Vâng!”
Trần quả phụ lúc này đang bưng chén ở trong sân ăn cơm, nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếp lời nói: “Béo Nha bây giờ so với tiểu tức phụ trong thôn còn cần mẫn hơn nhiều, Lương thím thật là có phúc khí nha!”
Lương Đại Nương nhìn nàng một cái, thở dài nói: “Phúc khí cái gì chứ, ta chỉ cần cả nhà thanh thản ổn định ở bên nhau là được.”
Mắt thấy kì thu thuế đã đến, bạc còn chưa kiếm được, Lương Đại Lang lại còn trúng độc. Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, đau cả đầu.
Tuy trong lòng hiểu rõ là không thể trách Béo Nha, nhưng trong lòng Lương Đại Nương vẫn buồn phiền.
Trước kia đâu có nhiều chuyện xảy ra như vậy?
Đây rõ ràng không phải khách sáo, trong lời nói lại có ngụ ý khiến mặt Trần quả phụ cứng đờ. Nàng liếc Bạch Lê Hoa, haha giả lả nói: “Nhà ai mà không muốn như vậy chứ?”
Lương Đại Lang chắc nghe được tiếng bọn họ nói chuyện nên đi ra, thấy Bạch Lê Hoa xách rổ lập tức duỗi tay đỡ lấy.
Trong miệng nói: “Sáng sớm nàng xuống ruộng làm gì, có sương sớm đừng để quần áo bị ẩm ướt.”
Bạch Lê Hoa không để ý tới hắn.
Hắn lại theo sau, “Rổ này nặng lắm, sau này nàng muốn làm gì thì nói với ta một tiếng, đem rổ ra ruộng rồi ta làm cho.”
Bạch Lê Hoa vẫn không để ý tới hắn.
Bây giờ thì Lương Đại Lang đã chắc chắn có chuyện xảy ra.
Một đường theo vào nhà bếp, Bạch Lê Hoa cũng chỉ xem hắn như không khí, một mình bận rộn.
Lương Đại Lang không biết phải làm gì, hắn chưa từng nói chuyện với nữ oa, đừng nói tới dỗ cho nữ oa vui vẻ.