Bạch Lê Hoa cũng mặc kệ.
Nàng cảm thấy Lương Đại Lang chính là một người xảo trá, dựa theo hiện đại mà nói hắn chính là tra nam!
*tra nam: nam tử hư hỏng, cặn bã
Nhìn bộ dáng bảnh bảo của nam nhân, nhưng thật ra lại là tên súc sinh ăn trong chén nghĩ trong nồi.
Nhà đã nghèo đến chỉ còn cái quần đùi mà vẫn còn tâm tình nghĩ tới gái gú.
Đây là cái gì chứ!
Bạch Lê Hoa cũng không biết tại sao mình tức giận đến vậy.
Tóm lại là phải hòa li! Nhất định phải hòa li!
Thấy vẻ mặt càng lúc càng âm trầm của Bạch Lê Hoa, cả người nàng phát ra khí lạnh, Lương Đại Lang không biết phải làm sao để đối mặt, chỉ có thể nói, “Béo Nha, có chuyện gì chúng ta nói với nhau được không? Nàng đừng giận dỗi hại thân mình.”
Tay Bạch Lê Hoa đang mở nắp nồi hơi chựng lại, sau đó dằn mạnh nắp lên nồi.
Nàng quay đầu, “Ta không tức giận, ta chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi.”
“Nàng suy nghĩ cái gì? Nghĩ về bọn Nam Cung bá bọn họ sao?” Lương Đại Lang thở dài nhẹ nhõm, “Nàngi yên tâm, ta đã nghĩ kỹ rồi, chờ lát nữa ta liền đi tìm thôn trưởng bán của cải lấy tiền, chúng ta dẫn cha mẹ đi tới chỗ thật xa không ai quen biết.”
“Phải không?” Bạch Lê Hoa mở nắp nồi, dùng muống khuấy một chút, thấy được rồi thì dùng đũa kẹp đậu đũa lên đặt ra dĩa.
“Đúng vậy!” Lương Đại Lang nói, “Dù cho Nam Cung bá bọn họ tìm tới thì chúng ta đã đi xa rồi.”
Bạch Lê Hoa vẫn luôn nghe, thình lình hỏi: “Còn A Noãn thì sao?”
Lương Đại Lang lập tức nói lắp, “A, A Noãn?”
Bộ dáng của hắn khiến Bạch Lê Hoa cảm thấy ghê tởm.
“Được rồi, chuyện hòa li này lát nữa chàng tự nói với cha mẹ đi, ta sẽ không có cách chống đỡ các người đâu, sau khi hòa li thì gả cưới tự do, ta và Lương gia các người không còn liên quan nữa.”
Lương Đại Lang tuy rằng biết nàng tức giận, cũng đoán được là do A Noãn, nhưng lại không ngờ nàng tức giận như vậy, thậm chí ngay cả hòa li cũng nói ra.
Nhưng chuyện này là do hắn sai trước, không nên có lỗi với nàng, mất tự tin đi vài
phần: “Béo Nha, ta, ta thật sự muốn sống cùng với nàng.”
Nếu không cũng sẽ không vừa về nhà đã muốn nàng, hơn nữa còn vào lúc đầu óc nàng tỉnh táo lại.
Nhưng Bạch Lê Hoa không cảm thấy đúng, chỉ thấy ghê tởm khi nhìn mặt Lương Đại Lang này, buồn nôn! (Trời tỷ mạt sát Lang ca quá….tội Lang ca…)
Trên thế giới sao lại có người không biết xấu hổ như vậy.
Bây giờ mà vẫn còn muốn để nàng và A Noãn cùng chung sống bình thường hay sao?
“Lương Đại Lang, chàng nghe rõ cho ta! Bạch Lê Hoa ta đời này không gả hai chồng, nam nhân của ta cũng đừng hòng có ý nghĩ nhiều thê hầu chung một chồng! Chàng muốn hưởng phúc chứ gì? Cô nãi nãi ta sẽ cho chàng không làm được nam nhân nữa!”
Câu cuối cùng là do nàng tiến tới đè thấp giọng gằn vào tai hắn.
Nói xong, nàng liền bưng đĩa đậu đũa và dưa chuột ra ngoài.
Lương Đại Lang sững sờ cả người, qua thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Đây là hắn lần đầu tiên hắn thấy Bạch Lê Hoa tức giận.
Cũng là lần đầu tiên ở trong đầu suy xét đến chuyện A Noãn.
Cuối cùng thì vị trí của A Noãn trong lòng hắn là gi?
Nếu không hòa li thì A Noãn tính sao? Nếu có một ngày gặp hai người gặp nhau thì tính sao?
Trong tai mơ hồ nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, “Nương, đây là tiền ta và Đại Lang hôm qua đi chợ kiếm được. Sau khi ta trả tiền công cho Cát Lại Tử và Trương Cẩu Tử, còn lại 19 lượng 92 văn tiền.”
Sau đó là tiếng nương giật mình, “Sao lại nhiều như vậy!”
“Không nhiều lắm, giỏ cha bện rất tốt, có người trả một lượng bạc một cái đo! Còn cá cũng bán được không ít…”