“Nàng nói nàng đó, có chuyện gì mà không thể nói chuyện trước mặt mọi người chứ.”
Lương Nhị Lang có chút luyến tiếc bánh trên bàn, hắn còn chưa có ăn đủ mà.
Lý Tiểu Ngọc hận sắt không thành thép nói, “Nhà kia tim lớn quá, ngươi nhìn xem bây giờ phòng kia thành cái bộ dáng gì?”
“Nàng nói đại ca bọn họ à?” Lương Nhị Lang suy nghĩ một chút, “Đây không phải khá tốt sao?”
Nói rồi hắn phân tích với Lý Tiểu Ngọc, “Nàng xem, bây giờ đại tẩu hết bệnh rồi, lại có bản lĩnh, chờ ca ta thi đậu công danh trở về, nhà chúng ta không phải càng ngày càng tốt sao?”
“Chàng thật là đầu gỗ mà” Lý Tiểu Ngọc nói, “Ta thà rằng nàng không tốt, chứ bây giờ cả ngày đi đâu cũng không biết, còn từ chỗ nào nhặt về cái dã hài tử, cha mẹ còn xem hắn như tôn tử. Ta nói chàng chứ, thật không thể bớt lo mà.”
Lý Tiểu Ngọc càng nói càng tức, vốn dĩ lúc Bạch Lê Hoa còn ngốc, nàng đã gai mắt, chỉ cảm thấy mất mặt, nhưng vì điều kiện của mình cũng không tốt, nên chỉ cần Lương Nhị Lang thiệt tình với nàng, nàng cũng đồng ý, dù sao cha mẹ bên này đối xử với nàng không tệ.
Nhưng mà bây giờ nàng (BLH) tự nhiên khỏe lại, thậm chí cha mẹ, ngay cả tướng công nhà mình cũng bất công với nàng (LTN), cả ngày khen ngợi, nàng nghe thấy những lời này liền ghê tởm, càng ngày càng thấy gai mắt, hết lần này tới lần khác còn không chịu an ổn.
Bây giờ người trong thôn đều bắt đầu trêu chọc, mỗi người đều coi nàng là bảo bối.
Nói đến đây, Lương Nhị Lang nhớ tới Lý Tiểu Ngọc lúc trước có nói, đại tẩu này hình như có chút thay đổi, bây giờ không chỉ có săn thú nấu ăn mọi thứ, cả người như biến thành người khác.
Nhưng hắn lại tưởng tượng, nàng lúc trước là người ngốc, hiện tại thanh tỉnh rồi, còn không phải là biến thành người khác sao.
Tuy rằng không đồng ý với quan điểm của tức phụ, hắn vẫn cứ khuyên nhủ:
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Ngươi nói phân gia ta cũng đồng ý, nhưng bây giờ cửa ải cha mẹ không qua được, ta cũng đâu có cách nào?”
Lý Tiểu Ngọc nghiêng mình bực bội, “Dù sao thì lòng ta cũng không sảng khoái, muốn chàng giúp ta hết giận.”
“Được
được được, nàng nói đi, muốn ta hầu hạ nàng như thế nào?” tròng mắt Lương Nhị Lang chuyển động, một bàn tay ôm lấy vai Lý Tiểu Ngọc, một bàn tay đặt ở trên đùi nàng, bế nàng lên ném lên trên giường.
Rồi sau đó cả người ép sát lên!
Ý thức được động tác của Lương Nhị Lang, Lý Tiểu Ngọc đẩy nhanh hắn, “Ban ngày ban mặt, chàng muốn chết à!”
Cũng không biết là buồn bực hay là xấu hổ và giận dữ, mặt nàng đỏ lên, mà Lương Nhị Lang cảm thấy nương tử mình giờ khắc này đặc biệt đẹp.
“Trời đất bao la, nương tử ta lớn nhất!” Nam nhân vừa gấp không thể cởi quần áo, vừa dò hỏi, “Nương tử cảm thấy tư thế nào thì dễ chịu nhất?”
Lý Tiểu Ngọc: “……”
Sau đó, hai người trộm làm một trận mây mưa.
Những người còn lại của Lương gia không biết chút gì động tĩnh ở buồng trong, vẫn cứ ngồi cùng nhau ăn cơm, chờ tất cả mọi người buông đũa, Bạch Lê Hoa thu thập chén đũa.
Lương đại nương đau lòng nàng, tiếp nhận chén đũa nói: “Vẫn là để ta làm đi.”
Rốt cuộc nghĩ con dâu cả chưa bao giờ làm nhiều việc nhà như vậy, lo lắng thân mình nàng chịu không nổi.
Không nghĩ tới Bạch Lê Hoa nhìn ra là bà đang băn khoăn, săn sóc nói, “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ta nếu đã gả cho Lương đại ca, việc nhà này trước sau cũng phải làm.”
Nghe lời này, hai lão Lương gia nhìn bóng dáng nàng bận rộn, cười nói, “Cái nhà này của chúng ta xem như tốt rồi.”
Lương Đại Lang nhìn theo tầm mắt nhị lão, hình như còn có chút không thiết thực, người rửa chén trong khói bếp kia thật sự là nương tử hắn sao?
Bỏ qua ý niệm hỗn loạn, hắn nói, “Cha, nương, hôm nay ta không xuống ruộng.”