Lời này vừa đúng lúc bị Lương Nhị Lang nghe được, hắn một bên sửa sang lại lưng quần, một bên la hét: “Còn mấy khoảnh ruộng tiểu mạch chưa có làm, lúc này lại có nhiều miệng ăn, đại ca ngươi cũng không thể lười biếng được!”
Lương Đại Lang lắc đầu nói: “Huynh phải đi chợ xem có chỗ nào cho thuê cửa hàng không.”
Nếu Béo Nha chịu yên tâm giao bạc cho hắn, như vậy việc nàng đã giao cho hắn hắn nhất định phải làm cho thỏa đáng.
“Ngươi xem cái đó làm gì?”
“Béo Nha cầm đồ trang sức, được một chút bạc, nàng muốn mở cửa hàng, làm buôn bán.”
“Đại ca, ngươi nói muốn đi trấn trên mở cửa hàng?” Lương Nhị Lang kinh ngạc hỏi, biểu tình có chút do dự, “Đây cũng không phải chuyện đơn giản, chưa nói tới làm ăn tốt hay xấu, ngay cả tiền thuê cửa hiệu, tiền vốn, còn hiếu kính quan lão gia, số tiền cũng không nhỏ đâu.”
Lương Đại Lang đi theo gật đầu, “Đúng vậy, cho nên ta vội vàng muốn đi xem có hay không nhưng chưa có cơ hội.”
“Thôi như vậy cũng được.” Lương Nhị Lang nói, “Thuận tiện vào trong thị trấn hỏi thăm một chút về người nhà tiểu Tiết Thải, có thể trả về thì trả về.”
Tuy rằng này thân thế của tiểu hài nhi Bạch Lê Hoa đã giải thích qua, nhưng đúng như Lý Tiểu Ngọc nói, cha mẹ càng ngày càng thích đứa nhỏ này, mà hắn rõ ràng quan hệ tốt với đại phòng bên kia, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Dù thế nào cũng là số mệnh của riêng hắn..
Lúc hắn nói lời này, cũng không có tránh Tiết Thải, cho nên hài tử kia nghe được, trả lời giòn giã: “Ta không có người nhà.”
“Ngươi không có người nhà nhưng chúng ta có!” Lý Tiểu Ngọc tiếp lời nói: “Hài tử của chúng ta còn chưa nuôi nổi đây!”
Tiết Thải rũ đầu xuống, đột nhiên nhảy xuống ghế, “Bây giờ ta đi vậy.”
Chân hắn vẫn còn bị thương, lúc này không chú ý nhảy xuống, lập tức liền chảy máu.
Lương đại nương thấy, chạy nhanh qua đỡ hắn, đồng thời có chút trách cứ, liếc nhìn nhị phòng, “Còn không phải chỉ là cái hài tử sao? Có thể ăn được bao nhiêu chứ, mỗi người ăn ít một ngụm là có thể chống đỡ rồi.”
Lý Tiểu Ngọc lẩm bẩm: “Nương, ý ta không phải vậy.”
Đồng thời kéo tay áo Lương Nhị Lang, ý bảo hắn nói.
Lương Nhị Lang trừng mắt liếc
nàng, lại cười với nương mình: “Đúng vậy, hài tử cũng phải đóng thuế đấy.”
Lúa mạch thu được là phải đóng thuế, có hai loại thuế chính thức, một loại là dựa vào đất nhiều hay ít mà thu, một loại là dựa theo số người trong nhà mà thu thuế ruông. Một hộ có ba nam đinh thành niên mà không phân gia thì sẽ bị thu thuế gấp đôi. Con nít dưới mười bốn tuổi và lão giả bảy mươi tuổi trở lên thì được giảm phân nửa thuế., một là dựa theo thổ địa nhiều ít chinh, nhị là dựa theo nhân khẩu chinh hộ phú.
Những năm gần đây, bởi vì Lương Đại Lang đọc sách, Lương gia trước sau không có phân gia, sau đó thì cưới dâu cả đầu óc có vấn đề, càng không thể phân.
Xuất phát từ hiếu đạo, nhị phòng tuy nói bất mãn nhưng cũng không nhiều lời.
Bây giờ lại bảo bọn họ nuôi thêm một hài tử, lại còn không phải do mình sinh ra.
Làm sao Lý Tiểu Ngọc nhịn cho được?
Vốn dĩ Lương gia là nhà nghèo số một số hai trong thôn này, dù cho tính toán thế nào cũng thấy lãng phí.
Thuế má mãnh liệt như hổ (ý là thuế cao, thuế đến dồn dập).
Lương Đại Nương cũng không biết làm sao, chỉ xoay đầu nhìn Lương lão cha ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Lương lão cha trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: “Tốt xấu gì cũng phải chờ chân hài tử khỏe lại rồi nói.”
Hài tử là đáng thương, nhưng cũng không thể bởi vì một hài tử mà làm cả nhà không có đường sống.
Giao không đủ thuế, là chuyện rơi đầu, ăn cơm tù đây.
Lý Tiểu Ngọc đắc ý nhìn về phía Bạch Lê Hoa, “Nếu đại tẩu không vui thì đem bạc mở cửa hang mặt tiền nộp thuế giúp mọi người thì ta không có ý kiến gì.”
Ngày mai LNT có việc nên không thể post chương mới đươc, hẹn mọi người tối chủ nhật nhé! Thương lăm!