Quanh trung tâm thương mại có thiết kế chỗ đỗ xe tạm thời, chủ xe sẽ không dành quá nhiều thời gian ở trung tâm thương mại, vì thuận tiện cho việc rời đi, phần lớn sẽ lựa chọn dừng xe ở bãi đỗ xe tạm thời.
Thời điểm này, đúng vào lúc người nhiều xe đông, xe taxi kia dừng đỗ lề mề, dịch về phía trước chậm rề rề, tốc độ không nhanh không chậm, cực kỳ giống trạng thái tài xế kia tìm tiền lẻ.
Phía sau đã tắc mấy chiếc xe con, mất kiên nhẫn mà bóp còi với anh ta.
Trong lòng Giang Nhược thầm nhớ kỹ biển số xe, trong lúc lơ đãng ánh mắt dừng ở khoang lái, kính xe taxi chưa dán phim cách nhiệt, tầm mắt không hề bị ngăn cản, cô ấy đang nhìn anh ta, trong xe người nọ cũng đang đánh giá cô ấy từ xa xa.
Cái nóng oi bức của buổi chiều tà ngày mạt phục bao trùm lấy cô ấy không một kẽ hở, cơ thể được quần áo bao bọc dưới nhiệt độ cao nhanh chóng toát mồ hôi mỏng.
Hô hấp của Giang Nhược như thể bị đình trệ, cô ấy xoay người, cũng chẳng quay đầu lại cứ thế đi vào trong trung tâm thương mại.
Trong trung tâm thương mại tấp nập người qua lại, không gian rộng rãi, ồn ào và khép kín, cho cô ấy một cảm giác an toàn khác thường.
Đi thang máy đến tầng B1, lối vào siêu thị là khu bánh ngọt kiểu Âu, trong không khí tràn ngập mùi hương phô mai cùng sữa bò.
Giang Nhược đẩy xe hàng đi vào trong, có lẽ là cô ấy nghi thần nghi quỷ, vài lần ánh mắt lướt qua phía sau lưng, luôn cảm thấy có người đang chuyển ánh mắt khỏi người mình.
Nếu là lúc trước, cô ấy chẳng cho rằng cảnh theo dõi kiểu trong phim này sẽ xảy ra với mình.
Mà nay lại không phải không có khả năng.
Tiền, quyền, dục vọng, thông thường đều ngao du bên lề pháp luật, vô ý một cái liền vượt qua cái ranh giới mơ hồ kia.
Giang Vị Minh và Giang Cận muốn cái gì, cô ấy vẫn luôn biết rõ.
Giang Nhược ổn định tinh thần, đứng trước kệ sữa bò, móc di động ra gọi cho Lục Hoài Thâm.
Sau khi nối máy, cô ấy nín thở, không biết nên mở lời như thế nào, Lục Hoài Thâm hỏi cô ấy: "Em về nhà rồi?"
Âm thanh trầm thấp quen thuộc, như thể cách một khoảng không đang an ủi cô ấy, giữ chặt lấy trái tim cô ấy đang nhảy lên kinh hoàng.
Cô ấy thốt ra giọng nói hỗn loạn kìm nén trong lòng, "Lục Hoài Thâm..."
Lục Hoài Thâm nghe ra sự khác thường trong giọng cô ấy, không kìm được hạ giọng, "Sao thế?"
"Hình như có người theo dõi em." Giang Nhược nhìn chằm chằm các nhãn hiệu sữa bò trước mặt, các loại tiếng Anh tiếng Trung, chỉ có milk có thể in lại lại trong đầu, bằng không thì có khả năng ngay cả mình định mua gì cô ấy cũng không biết.
"Em ở đâu?"
"Em ở siêu thị."
Giang Nhược lo lắng không yên, đến cả địa chỉ cụ thể cũng quên nói, Lục Hoài Thâm kiên nhẫn hỏi kĩ: "Siêu thị nào?"
Giang Nhược bổ sung tỉ mỉ địa chỉ, trung tâm thương mại ở ngay trung tâm thành phố, cách Bác Lục không xa, Lục Hoài Thâm nói: "Ở đấy chờ anh đến."
Hiện tại đối với cô ấy mà nói, nơi công cộng là chỗ an toàn nhất.
Giang Nhược hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, chọn hai hộp sữa tách béo bỏ vào xe đẩy.
Lúc trước Lục Gia Lạc bảo nó muốn ăn cái gì, Giang Nhược có mấy thứ không nhớ được, lại gọi điện thoại qua hỏi.
Thế nhưng lần này Lục Gia Lạc sao có thể không biết xấu hổ, "Không cần quan tâm đến khẩu vị của em đâu, mua cái anh chị thích là được, em không kén ăn."
Tắt điện thoại, Giang Nhược nhanh chóng mua đủ đồ, sau đó đi lại tùy ý xuyên qua những gian hàng ngay ngắn, mãi đến khi Lục Hoài Thâm gọi điện thoại tới, cô ấy mới đẩy hàng đến quầy thu ngân tính tiền.
Lục Hoài Thâm đã chờ ở bên ngoài.
Anh ấy tiến vào từ lối vào quầy thu ngân khác, cùng xếp hàng với cô ấy, cũng không hỏi gì.
Trước khi anh ấy tới, cảm giác bị người ta giám sát vẫn còn.
Tuy rằng sau gáy không mọc mắt, nhưng khi bị người ta ngó lom lom đằng sau, cảm giác bất an tột độ tồn tại một cách rất chân thực.
Sau khi Lục Hoài Thâm xuất hiện, đứng ở sau cô ấy, hơn nửa người che chắn cho cô, Giang Nhược cảm thấy yên ổn hơn nhiều.
Lúc tính tiền, Lục Hoài Thâm lấy một chiếc thẻ trong ví tiền đưa cho nhân viên thu ngân quẹt.
Khi trả lại, Lục Hoài Thâm không nhận, Giang Nhược liếc anh ấy một cái, nhận thay anh ấy, đang muốn trả cho anh ấy, anh ấy đã xách một tay hai chiếc túi mua hàng đi ra ngoài.
Giang Nhược chạy chậm mấy bước theo sau, "Em có thể xách một cái."
Cô ấy nhớ rõ ràng không mua bao nhiêu, túi mua hàng cỡ lớn nhất, thế nào lại để đầy tràn cả hai túi.
Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy không dời mắt, giơ tay không bên kia dắt cô ấy, động tác quen thuộc như đã từng luyện tập nhiều lần.
Trong nháy mắt Giang Nhược có chút khựng lại, mắt nhìn thẳng không dám nhìn sang anh ấy.
Bàn tay nắm tay cô ấy xương ngón tay mảnh khảnh rắn rỏi, ngón cái vuốt ve tùy ý mấy lần trên mu bàn tay cô ấy, mảnh da thịt nhỏ bị anh ấy mơn trớn tê ngứa nóng rực, giữ trái tim trong sáng, như là có dòng điện lan truyền từ cổ tay cô ấy, nhẹ nhàng chạy khắp tứ phía.
Xe Lục Hoài Thâm dừng ở bãi đỗ xe ngoài siêu thị.
Không gian dưới lòng đất dựa vào ánh đèn chiếu sáng, âm thanh vọng lại của tiếng xe tiếng người khuấy động, Lục Hoài Thâm buông cô ấy ra, bỏ đồ vào cốp xe rồi ngồi lên xe.
Sau khi đóng cửa xe, Giang Nhược mới dám mở miệng kể sự tình đã qua với Lục Hoài Thâm.
"Em chắc chắn đã từng gặp người đó?" Lục Hoài Thâm một tay cầm vô lăng để lùi xe, tay phải đặt ở lưng ghế cô ấy ngồi để nhìn ra sau, lùi ra khỏi chỗ đỗ xe một cách gọn gàng liền mạch.
"Không dám chắc chắn trăm phần trăm, nhưng thật sự giống lắm." Trong lòng Giang Nhược vẫn còn sợ hãi, "Hành vi của anh ta mờ ám, lần đó ở ngoài cửa nhà em trông có vẻ đã nán lại một hồi lâu, bảo là tìm nhầm chỗ, nhưng sau khi rời khỏi chung cư, đã đi thẳng ra hướng cổng lớn.
Chính là ngày trước khi anh đi công tác, bảo em kí hợp đồng cổ phần với luật sư của anh."
"Nói như thế thì khi đó đã theo dõi em rồi."
Lục Hoài Thâm vẫn còn ấn tượng, ngày đó Bùi Thiệu nhận được tin tức, lúc trước có vài người từng qua lại với Chương Chí, rời thành phố Vân Trụ tới thành phố Đông Lâm.
Khi ấy anh đã bảo Bùi Thiệu phái người canh chừng, mấy kẻ kia bị theo dõi, hôm đó vẫn chưa thể đến gần nhà Giang Nhược, bằng không thì người đưa tin sẽ lập tức thông báo.
Chứng tỏ còn có người khác theo dõi cô ấy, lúc ấy có khả năng chỉ là đi thăm dò địa hình.
Giang Nhược nhìn sang Lục Hoài Thâm, thấy anh ấy chống khuỷu tay trầm ngâm, cô ấy càng thêm thấp thỏm, "Có khi nào là Giang Cận?"
Lục Hoài Thâm nói đúng sự thật: "Có khả năng.
Hiện tại cơ bản có thể xác định, cái chết của Chương Chí và bố