Lục Hoài Thâm đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn xuống, cạnh bể bơi có hai người một chó, cái bóng bị kéo xiên dài, dưới ánh sáng màu cam mờ mờ, khiến bầu không khí buổi đêm càng tăng thêm vẻ an tĩnh và cuốn hút.
Lục Hoài Thâm nghe tiếng Hạ Tông Minh trong điện thoại, thấy Giang Nhược hình như lại quay đầu nhìn anh ấy một lần.
"Tôi thấy trông số người đồng hành cùng bọn họ có quản lý cấp cao của DS, có khi nào cô ta đến vì chuyện đại sứ quảng bá khách sạn không?"
Lục Hoài Thâm không lên tiếng, ánh mắt không rời người dưới tầng.
Sau khi Giang Nhược trở về thì đổi sang bộ váy dài hai dây màu xanh nhạt in hoa, đường viền cổ chữ V có xếp li, tóc dài rủ xuống phủ hai vai, cộng thêm một đôi tông, có hơi hướng năng động kiểu phong cách nghỉ mát.
Đầu kia điện thoại, Hạ Tông Minh không nghe thấy trả lời lại hỏi Lục Hoài Thâm: "Cậu có muốn qua đây một chuyến không?"
"Tôi qua làm gì?" Hơi khó nhận ra rằng Lục Hoài Thâm đang khẽ nhíu mày, xoay người đi vào trong.
"Thế cậu định không làm gì à? Không phải tôi bảo này, cái bộ dạng nhìn thấu hồng trần của cô ta ngày thường, xưa nay không để ý đến tài nguyên, lần này hợp tác cùng DS chủ động như vậy, có khi nào có mục đích gì đó?"
Lục Hoài Thâm lắc mở bật lửa, châm điếu thuốc, khói thuốc bay lên tản ra hết sợi này đến sợi khác, lượn lờ bao phủ gương mặt anh ấy, "Cậu định bảo là cô ta nhắm vào Giang Nhược?"
"Cái đêm tiệc rượu khai trương DS, cô ta đã gặp Giang Nhược, không phải cậu cũng biết à?" Hạ Tông Minh nói xong tạm dừng một chút, "Con người cô ta bây giờ làm việc trái luân thường đạo lí, cực kì thích đối nghịch với cậu, ai biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì?"
Lục Hoài Thâm lật xem một chồng tài liệu trên bàn sách, ngậm thuốc lá nói không để ý mấy: "Cô ta ngạo mạn kiêu căng, sẽ không làm loại chuyện tổn hại tự trọng này."
Hạ Tông Minh nghĩ ngợi cẩn thận, có lẽ là có lý này, nhưng ai có thể nói chắc được đâu?
Tắt điện thoại, cũng không định để ý nữa, thế nhưng anh ta đứng gọi điện ngay bên ngoài, bị một người quen thấy, thế là nhất định mời anh ta vào uống rượu.
Ngày thường trong kinh doanh ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Hạ Tông Minh cũng không tiện từ chối, liền theo vào.
Phòng bao rộng rãi, hoàn cảnh không tệ, không có mấy dải đèn màu KTV loạn xạ, nói ăn cơm thật đúng là chỉ ăn cơm mà thôi.
Tuy nói tuổi trung bình của đàn ông trong bữa tiệc chẳng phải 50 thì cũng 40, nhưng tuổi mấy cô gái đi cùng chỉ chừng hai mươi mấy.
Vốn dĩ tuổi trung bình của mấy cô gái còn trẻ hơn, chẳng qua là bị người nào đó kéo cao lên.
Tuy rằng tuổi tác khác biệt khá lớn, cũng chẳng có một ai là vợ hay bạn gái chính thức, nhưng cũng không ai làm bậy ở chốn đông người.
Hạ Tông Minh thoáng nhìn, liền thấy cái vị đang kéo cao tuổi bình quân của nữ, đang ngồi trên ghế hơi hếch cằm nhìn sang anh ta, kế đó rít một hơi thuốc trên tay.
Người đàn ông bên cạnh cho rằng cô ta không quen biết Hạ Tông Minh, liền ghé sát cô ta một chút để giới thiệu, cô ta bèn nghiêng tai lắng nghe, rồi cười cười với người đàn ông đó.
Hạ Tông Minh âm thầm than thở, xem bộ dang ngượng nghịu của cô ta kìa, tình cảnh này, không phải là cố ý tạo thành hiểu lầm cho người khác hả? Sau đó thuận lý thành chương tạo tin đồn tình cảm, lại càng trôi chảy hơn.
Rõ ràng cô ta không cần như vậy.
Anh ta chau mày, uống ly rượu kia, trò chuyện vài câu rồi xoay người đi.
Chưa đi được mấy bước, anh ta nghe thấy phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn lại —— Đỗ Thịnh Nghi xinh đẹp đứng ở cửa, vẽ đuôi mắt cong vút, lúc nhìn quanh, vẻ quyến rũ lan tràn.
Cô ta lạnh lùng nhìn anh, "Hạ Tông Minh ánh mắt anh ban nãy là kiểu gì đấy?"
Tiếng phụ nữ êm dịu như li nước sôi để nguội, chẳng có nhiều cảm xúc, y như bản thân cô ta, không bộc lộ vui buồn.
Nói xong nhàn nhã dùng tay phẩy phẩy khói thuốc trước mặt.
Hạ Tông Minh tỏ vẻ không hiểu, "Ánh mắt nào?"
Đỗ Thịnh Nghi nâng giọng cao nửa bậc truy hỏi: "Tôi hỏi anh bộ dạng anh nhìn tôi ban nãy là ý gì?"
Hạ Tông Minh chau mày, "Chẳng có ý gì, tôi cũng chẳng cố tình nhìn cô," nói xong còn hờ hững giễu cợt một câu: "Tôi thấy là cô bị tác động tâm lí đấy?"
Đỗ Thịnh Nghi mặc váy đen đến đầu gối, hở lưng hở vai, đi giày cao gót màu vàng kim, vừa gầy vừa cao.
Cô ta dí thuốc vào thùng rác, nhìn điếu thuốc bị dập tắt, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tác động tâm lí gì, anh nói cụ thể xem nào."
"Tôi bảo này Đỗ Thịnh Nghi cô đúng là nhạt nhẽo," Hạ Tông Minh mất kiên nhẫn, nhưng lại không đành lòng nói nặng lời quá, "Bản thân cô đi đến nơi này vì cái gì, trong lòng mọi người đều rõ.
Chẳng lẽ cảm thấy tôi hiểu sai, muốn tôi xin lỗi cô?"
"Ai muốn anh xin lỗi?" Đỗ Thịnh Nghi cũng không thấy bực, trên gương mặt lập thể hiện ra nét cười mong manh, "Chỉ hy vọng anh có thể coi như chưa gặp tôi."
Hạ Tông Minh do dự, ý cô ta là, đừng để cho Lục Hoài Thâm biết?
"Vì sao? Cái gì gọi là chưa gặp?"
"Chính là bảo anh không cần nói, cứ giữ trong bụng."
Hạ Tông Minh đứng ở hành lang, cách cô ta dăm ba mét, sau khi nhìn cô ta một lúc lâu, cuối cùng chống hông vẫy vẫy tay với cô ta, thấy cô ta chẳng động đậy gì, anh ta đành phải đến gần, cảm thấy bất đắc dĩ.
"Cô nói xem cô đang làm cái gì hả, ngày thường cậu ấy giới thiệu tài nguyên cho cô còn thiếu sao? Cớ gì phải nương thân làm loại chuyện này?"
Khóe môi Đỗ Thịnh Nghi nhếch lên không tiếng động, "Câu này thật là tổn thương lòng tự trọng của tôi, Nói như kiểu tôi dựa vào anh ta để sống không bằng."
"Tôi không có ý đó.
Đại sứ quảng bá DS, thù lao không nhiều lắm, cũng không kiếm được nhiều danh tiếng, nếu không thế này đi...!mọi người là bạn bè cả, tôi đây quen lão tổng của một công ty giải trí, đang chuẩn bị chọn nữ chính cho một bộ phim kiếm hiệp Trung Hoa, giới thiệu cô nhé?"
Đỗ Thịnh Nghi chẳng có phản ứng gì, "Thế làm phiền anh rồi, cũng không xung đột với dự án DS, hai bên có thể cùng nhận."
Cô ta nói thế, Hạ Tông Minh càng cảm thấy không bình thường, hỏi như thể đang tán gẫu: "Xem ra cô nhất quyết phải buộc vào DS, có thể nói thử nguyên nhân không?"
Đỗ Thịnh Nghi nhìn đèn và bóng đêm an tĩnh ngoài hành lang, ngữ khí ngả ngớn, "Tôi thích, và công ty yêu cầu."
Hạ Tông Minh không còn gì để nói, đáp lại một câu có phần không nghiêm túc: "Cũng đủ tùy hứng thật."
Anh ta không nhiều lời nữa, nói lời tạm biệt rồi về chỗ mình.
...
Ban đêm Lục Hoài