Giang Nhược không che giấu: "Mẹ khen anh."
Bộ dạng Lục Hoài Thâm kiểu đúng như trong dự liệu, hỏi một cách rất hứng thú: "Khen thế nào?"
Giang Nhược nghiêng đầu thấy đuôi lông mày anh giương lên, hơi có vẻ đắc ý, cô lại cứ không muốn anh cho được toại nguyện, cố tình nói: "Còn có thể khen thế nào, thật ra chỉ là khen xã giao tí thôi."
Lục Hoài Thâm liếc xéo cô: "Không thể nào."
Giang Nhược thành thạo rửa bát, uể oải ừ hữ một tiếng: "Anh tự tin quá nhở."
"Không phải đều bảo bố mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vừa lòng à?" Lục Hoài Thâm đón bát đĩa đã rửa vẫn còn dính bọt trong tay cô, đẩy vào nước sạch, lại mở vòi thêm nước.
Nhất thời không chú ý nặng nhẹ, vòi nước mở mức lớn nhất, giọt nước bắn tóe lên khắp người, Lục Hoài Thâm mặc áo sơ mi sẫm màu trái lại không nhìn ra vệt nước mấy, Giang Nhược mặc váy sơ mi màu be nên vệt nước rất rõ ràng.
Giang Nhược tức giận lườm anh một cái, dùng khuỷu tay xô anh ra, "Thôi, anh đừng gây thêm phiền phức nữa."
Có vài người sôi nổi hăm hở, mạnh mẽ phóng khoáng trên thương trường, ra mặt bàn hợp đồng động một tí là trên 9 con số, nhưng sau lưng ngay cả rửa bát cũng làm không xong.
Lục Hoài Thâm sờ sờ mũi, một lúc sau, cũng chẳng ai nói chuyện.
Giữa phòng bếp và phòng khách cách nhau phòng ăn, do bố cục mà từ phòng khách không thể nhìn thẳng vào trong bếp, nhưng âm thanh lại có thể truyền đến rõ ràng.
Lục Gia Lạc cùng Lục Giam ríu ra ríu rít không ngừng, trong đó còn xen lẫn tiếng TV, ngược lại khiến phòng bếp càng tăng thêm vẻ yên tĩnh đặc biệt.
Bồn rửa bát đối diện cửa sổ phòng bếp, trung gian là dải xanh hóa to màu lục đậm, ngước mắt có thể nhìn thấy đèn đuốc nhà đối diện.
Giang Nhược mặc tạp dề, trước khi rửa bát quấn tóc lên, lộ ra một mảng trắng tuyết từ cổ đến vành tai, Lục Hoài Thâm xao động tâm tư, yết hầu cuộn lăn, đi đến sau lưng cô, đôi tay ướt sũng chống ở mép bồn rửa bát, ôm giữ cô giữa cơ thể và bệ bếp.
Thời điểm anh tới gần, Giang Nhược cứng đờ ngay tức khắc, Lục Hoài Thâm hơi khom lưng, cằm tì sau tai cô.
Giang Nhược cảnh cáo bằng khí thế yếu ớt: "Anh chú ý tí đi..."
Bên tai là hơi thở thô trầm nóng rực của Lục Hoài Thâm, sự ái muội lượn lờ trong không khí, anh kề sát sạt vào cô, cô cũng không có đủ không gian nhúc nhích, chỉ có thể mặc kệ anh tác loạn.
Giang Nhược cũng không tập trung được nữa, Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm mang tai trắng hồng của cô, phủ môi xuống, cả người Giang Nhược run rẩy, miếng rửa bát rớt xuống nước, tóe lên gợn sóng lăn tăn.
Vòm ngực rắn chắc của Lục Hoài Thâm sát sau lưng cô, nhiệt độ, độ cứng cùng với sự cọ xát như có như không, khiến toàn thân cô mềm nhũn.
Nụ hôn của Lục Hoài Thâm từ vành tai cô xuống đến cằm, nói khàn khàn: "Quay mặt lại đây."
Giang Nhược như trẻ con dấu người lớn làm chuyện xấu, căng thẳng trong lòng, nhưng càng căng thẳng lại càng hưng phấn, cô vừa ngước mắt đã có thể thấy ánh đèn sáng ngời ở cửa sổ tòa đối diện, còn có thể thấy bóng người lắc lư thấp thoáng trên ban công, nếu người nọ nhìn kỹ, có thể phát hiện ngay bọn họ đang làm gì.
Dù cho Giang Nhược bị trêu ghẹo, vẫn cố chấp không quay đầu, "Tối hôm qua không phải mới...!Sao lại..." Cô nói cực kì không rõ ràng.
Lục Hoài Thâm đương nhiên hiểu, nhưng ra vẻ lơ mơ: "Tối qua cái gì?"
Giang Nhược mím chặt môi, tim đập nhanh hơn, cầm chắc ngón tay anh đang đè trên bệ bếp.
Cô không buông được, cũng không dám, nhưng Lục Hoài Thâm khá càn rỡ, cắn ngay vào tai cô, Giang Nhược suýt nữa tràn âm thanh.
Cô đỏ mặt, nín thở nói: "Lục Hoài Thâm, anh có thể đừng dâm thế được không, đây đang ở nhà em, không phải trong phòng ngủ của anh!"
Trước kia, trái lại thì Lục Hoài Thâm không đặc biệt xem trọng mấy chuyện dục vọng này, anh cũng thừa nhận trước kia đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Giang Nhược với mình, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn da thịt trắng mịn, tiếng nói nhỏ và khàn: "Chỉ dâm với em, không thích?"
Giang Nhược chẳng cách nào nói không thích, quả thực cô còn rất thích kìa, nhưng ngại mở miệng.
Lục Hoài Thâm khẽ cười rộ lên: "Nhìn xem, còn không phải em ham mê khẩu vị này à."
Lục Hoài Thâm quá hiểu mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo của cô, tựa như hiểu những bí mật cơ thể cô, đã làm bao nhiêu lần như thế, mò mẫm thành quen từ lâu rồi.
Giang Nhược đỏ mặt mắng anh hèn hạ.
Lục Hoài Thâm: "Ừ, anh hèn hạ, quay mặt lại đây."
Giang Nhược: "..."
Cô khựng lại một lát, không kìm được mà nghiêng mặt sang, chóp mũi Lục Hoài Thâm sượt qua cô, lập tức chiếm lấy môi, tách môi răng, hơi thở hòa vào nhau.
Khoang mũi Giang Nhược đều là hơi thở của Lục Hoài Thâm, quen thuộc, cũng là thứ khiến cô say đắm, cả người cô như được ngâm trong nước ấm, hô hấp khó khăn, lại bị nóng ẩm bao vây, nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài truyền vào, kích thích đến mức trái tim cũng đang rung động.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền tới, thoắt cái Giang Nhược tỉnh táo lại, lập tức luống ca luống cuống đẩy anh ra, làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục rửa bát.
"Chị dâu, sao chị rửa bát lâu thế?" Lục Gia Lạc lết dép lê vào, vịn lên cánh cửa trượt mờ của phòng bếp, lộ ra cái đầu, thấy Lục Hoài Thâm cũng đứng bên cạnh, nó cười hề hề đầy gian xảo: "Hai ngươi ở trong này làm gì đấy?"
Lục Hoài Thâm dùng khóe mắt liếc nó một cái chẳng mang theo cảm xúc gì.
Giang Nhược chẳng có tay nào không ướt, cũng chưa kịp chỉnh trang bản thân, hai bên tóc mai vẫn còn dính trên mặt, sợ bị nhìn ra manh mối, cô vội vàng ngoái đầu lại nhìn Lục Gia Lạc, "Sao thế?"
Lục Gia Lạc móc nhẹ cánh cửa nói ngập ngừng ấp úng: "Này...đêm nay em có thể ở tiếp chỗ anh chị không?"
Buổi chiều Quý Lan Chỉ tìm Giang Nhược, nói tối muộn sẽ cùng Lục Thanh Thời đến nhà bọn họ đón Lục Gia Lạc.
Giang Nhược vốn định rửa xong bát đũa sẽ nói chuyện này với Lục Gia Lạc, nếu nó đã nhắc tới, Giang Nhược nghĩ bây giờ sẽ nói luôn với nó.
Giang Nhược còn chưa lên tiếng, Lục Hoài Thâm đã nói một câu phũ phàng: "Không."
Lục Gia Nhạc vừa giận vừa oán: "Vì sao chứ?"
Nói xong cảm thấy chẳng có tự tin, nhà là của anh cả, nó chỉ là người ngoài, chắc chắn lúc trước ở nhà anh ấy lâu quá, làm anh thấy bất tiện, hoặc anh ghét nó, vì thế nỗi tủi hờn trong lòng càng tăng thêm.
Lục Gia Lạc cụp mắt, biểu cảm trên mặt phức tạp, khiến cho Giang Nhược đau lòng.
Giang Nhược nói: "Tí nữa bố mẹ em sẽ qua đón em về, lâu lắm rồi em không về nhà, bọn họ không yên lòng."
Lục Gia Nhạc hoài nghi nhìn về phía cô: "Hai người bọn họ cùng nhau?"
Giang Nhược gật đầu: "Đúng."
"Chỉ làm ra vẻ cho em xem thôi." Lục Gia Lạc nhún nhún vai như kiểu đã nhìn thấu, hiện tại nó vẫn không muốn nhìn thấy bố nó như cũ, trái lại không phải bởi vì hận, mà bởi vì chán ghét và không hiểu.
Trước mặt mẹ con nó là một người chồng tốt một người bố tốt, nhưng ở bên ngoài lại cùng người phụ nữ khác làm...!làm chuyện đó, ông ấy đã lật đổ hoàn toàn nhận biết của nó về bố, nó căn bản chẳng biết đối mặt với ông ấy kiểu gì, sau này phải làm sao để giao lưu với người bố có hành vi quá giới hạn.
Bây giờ nó đã bình tĩnh lại, nó không muốn về cái nhà kia không phải vì sợ bọn họ li hôn nữa, mà vì không biết chung sống thế nào với bố mẹ đã bị rạn nứt mối quan hệ, mọi thứ đều sẽ không còn dáng hình thuở xưa.
Sợ hãi bắt nguồn từ những thứ chưa biết, mà sợ hãi khiến người ta trốn chạy.
"Ra vẻ thì làm sao? Nếu không phải vì em, bọn họ ngay cả làm bộ làm tịch cũng chẳng cần, em còn yêu cầu cái gì? Chuyện người lớn có cách xử lý kiểu người lớn, bất kể kết quả thế nào, bọn họ vẫn là bố mẹ em, trừ phi em định cả đời không qua lại với bọn họ nữa." Lục Hoài Thâm nói ra những lời này, Giang Nhược không kịp ngăn cản, không khí đã trở nên căng thẳng
Nhưng hiện giờ cách thức trao đổi do dự uyển chuyển của Giang Nhược quả là không có tác dụng bằng sự quyết đoán của Lục Hoài Thâm.
Đầu tiên vẻ mặt Lục Gia Lạc là không thể tin tưởng, rồi dần dà đã chấp nhận sự thật.
Lục Hoài Thâm nhìn sang nó, nói thong thả: "Suy cho cùng em là người nhà họ Lục, nếu định đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, về sau anh vẫn có thể tạo điều kiện cho em đi học, cho em cuộc sống hậu đãi, đến khi em có năng lực đi làm thì thôi, nhưng em có bằng lòng không?"
Lục Gia Lạc gục đầu không hé răng, không nhìn rõ biểu cảm.
Lục Hoài Thâm hơi thả chậm giọng điệu: "Cho dù em oán trách bố em, nhưng mẹ em không có lỗi với em, chẳng còn nghi ngờ gì nữa hành vi bây giờ của em đang cứa thêm vào nỗi đau của bà ấy.
Em bây giờ nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, đừng có chỉ biết nghĩ cho mình."
Bất kể giọng Lục Hoài Thâm đã hòa hoãn lại rồi mà nói ra những lời này vẫn tự tạo thành khí thế như cũ, cảm giác uy nghi quá mạnh.
Lục Gia Lạc có phần xúc động, khổ sở trong lòng, không dám ngẩng đầu, chỉ yếu ớt gật đầu nói đã biết, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Giang Nhược lo lắng nhìn theo bóng dáng nó, "Có khi nào nặng lời quá không?"
Lục Hoài Thâm chau