Nếu chỉ là cuộc hôn nhân của hai người, khi kết thúc, chỉ cần một bên hạ quyết tâm, cũng sẽ chẳng dây dưa như vậy.
Nhưng nếu hai người đã có kết tinh, vậy không chỉ là hôn nhân, mà là gia đình, nếu hai người lớn muốn chia tay, vậy thì cần làm tốt công tác chuẩn bị phải nhọc lòng bất kì lúc nào vì "vấn đề còn sót lại trong lịch sử".
Đây là bạn thân Lục Gia Lạc nói với nó.
"Vấn đề còn sót lại trong lịch sử" trong câu trên chính là chỉ nó.
Người bạn thân này cũng là bạn từ nhỏ của nó, bắt đầu từ lúc mặc quần thủng đũng đã học cùng trường mẫu giáo, tình bạn duy trì mười mấy năm, ngay cả bố mẹ hai bên cũng hiểu tường tận gốc rễ đối phương.
Vấn đề học hành của Lục Gia Lạc và em trai nó, Lục Thanh Thời và Quý Lan Chỉ đều không được quyết định, tất cả đều do nhà ngoại lựa chọn, từ mẫu giáo đến sơ trung, trường học bắt buộc phải là trường trọng điểm của tỉnh có tỉ lệ lên lớp và đánh giá tốt nhất vùng, trong trường học đều có vị hiệu trưởng hoặc chủ nhiệm nào đó là học trò của ông trẻ hoặc chú bác nhà họ Quý.
Trường cao trung lần này thì ghê gớm rồi, con trai ông trẻ mới vừa lên chức hiệu trưởng.
Trường cao trung của nó và của Lục Giam là một, trường này là một trong hai trường cao trung tốt nhất thành phố Đông Lâm, trường kia về cơ bản đều duy trì dựa vào tỉ lệ lên lớp, nhiều nhất là học bá.
Trường chúng nó thì không giống thế, nhiều nhất là các kiểu "nhị đại".
Dù rằng không ít "nhị đại" được nhét cố vào nhờ đi cửa sau dựa vào tiền và quan hệ, nhưng người ta cũng chẳng phải đều là loại học chẳng hay cày chẳng biết, người thành tích tốt phần lớn đã có nơi có chốn, hơn nữa đa số là chuẩn bị xuất ngoại du học, nhưng tỉ lệ lên lớp ứng thí trong nước của trường này cũng không kém, thiết bị giáo dục còn rất hoàn thiện.
Hôm nay phụ huynh học sinh này quyên góp tòa nhà, ngày mai phụ huynh học sinh kia quyên góp một món tiền xây dựng, thiết bị giáo dục có thể không hoàn thiện được chắc...
Ý của ông ngoại Lục Gia Lạc là, trước khi lên đại học bắt buộc phải ở trong nước, sau cao trung trời cao biển rộng mặc chim bay, hơn nữa hi vọng Lục Gia Lạc có thể vào Harvard hoặc Cambridge bằng chính năng lực của mình.
Quý Lan Chỉ cảm thấy ông bố mình thật sự đã đề cao Lục Gia Lạc quá, Lục Gia Lạc lăn lộn trong cái lớp học bá bay ngợp trời kia nhiều lắm cũng bưng bít được ở tầm trung.
Người nhà họ Lục mua bằng cấp cũng không phải không có, hơn nữa còn không ít, tưởng ai ai họ Lục cũng đều thông minh tuyệt đỉnh nỗ lực phấn đấu à...
Có người là thực tài thực lực, có người chẳng qua là vỏ bọc đẹp mắt.
Ra ngoài nói với người ta, tất cả đều tốt nghiệp Ivy League, làm người cảm thấy không chỉ có thực lực kinh tế, bằng cấp còn cao, nghĩ như thế thì tất nhiên năng lực là không tồi, vinh dự biết bao nhiêu.
Trên đường về, Quý Lan Chỉ hỏi Lục Gia Lạc trước khai giảng có muốn đi du lịch ở đâu nữa không.
Lục Gia Lạc không hứng thú nổi, bảo không muốn.
Quý Lan Chỉ ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nhìn nó, "Thế lần nghỉ phép sau của con có khả năng chính là nghỉ đông, con nghĩ cho kĩ đấy, cao trung có thể còn vất vả hơn sơ trung."
Lục Gia Lạc tức khắc ngây ngẩn cả người: "Không phải còn có quốc khánh ạ..."
Quý Lan Chỉ nói: "Quốc khánh thì đừng ra nước ngoài nữa, sợ con sang đó chơi không hồi tâm nổi."
Vừa nói vậy, Lục Gia Lạc cảm giác trái tim mình lại bị đâm một nhát, nó ngập ngừng: "Thế con...con nghĩ lại đã."
Lục Thanh Thời nối lời: "Không thì cả nhà mình đi chơi đảo? Lúc này đảo nam Thái Bình Dương đang đúng độ thời tiết đẹp."
Quý Lan Chỉ không nói chuyện.
Lục Gia Lạc nhìn ra ngoài cửa xe, nói lạnh nhạt: "Nóng nực thế này ra đảo cái gì, da sắp bị phơi đến rám cả nắng."
Lục Thanh Thời biết nó cố ý đối nghịch với mình, hồi tháng sáu tốt nghiệp nó mới ra đảo cùng cô út.
"Thế đi Bắc Âu?" Lục Thanh Thời vẫn chưa buông bỏ.
"Thôi bỏ đi, bố bận rộn như vậy." Bận nuôi con giúp người phụ nữ khác còn gì.
Bây giờ Lục Gia Lạc cứ nói chuyện với bố nó là dễ dàng bốc hỏa, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén không nói ra mấy lời quá đáng.
Cần gì phải giả vờ trước mặt nó chứ?
Quý Lan Chỉ cũng không nói giúp Lục Thanh Thời, mà chuyển đề tài, nói với Lục Gia Lạc về vấn đề áp lực cao trung trong tương lai.
Lục Thanh Thời hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc, căn bản không thể tham gia vào cuộc trò chuyện của hai mẹ con, trong lòng tích lũy buồn bực lại không có chỗ nào giải tỏa.
Tới nhà, Quý Lan Chỉ đưa theo Lục Gia Lạc xuống xe, dặn dò Lục Thanh Thời: "Tí anh dọn hành lí của con vào."
Lục Thanh Thời làm theo, bảo mẫu giúp đỡ lấy đông lấy tây, sắp xếp tất cả xong, Lục Thanh Thời lên tầng đi vào phòng ngủ chính.
Bởi vì Lục Gia Lạc sắp về nhà, Quý Lan Chỉ mới cho ông ta về phòng ngủ chính, nhưng ông ta không thể ngủ giường, ban đầu Lục Thanh Thời rất kích động, "Em điên rồi à? Một đôi vợ chồng, chồng ngủ sàn nhà, thế có hợp lí không?"
Quý Lan Chỉ không chút động lòng: "Anh vẫn có thể ngủ sofa, lúc anh ngoại tình có từng nghĩ hợp lí hay không chưa?"
Lục Thanh Thời xị mặt, không phản bác được.
Quý Lan Chỉ lại nói: "Anh ngủ giường tôi ngủ sofa cũng được, miễn sao không chung một cái giường.
Ở cùng một phòng với anh, là tôi đã đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất rồi."
Nhưng trước kia, thời điểm Quý Lan Chỉ tập khiêu vũ từng bị thương ở eo, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng rất chú ý về giường chiếu, một chút không thoải mái sẽ bị đau eo.
Lục Thanh Thời đâu thể để bà ấy ngủ đất hoặc sofa.
Hai người đạt được giao hẹn, trước mặt con cái không thể rát cổ bỏng họng như trước đây, cũng không thể chiến tranh lạnh, cho đến khi chuyện này kết thúc.
Bà ấy từng nói, trước tiên bắt Ngô Lệ Lệ phải trả giá, rồi mới thương thảo với ông ta dùng cách gì để kết thúc, tới lúc đó, chuyện này mới xem như thực sự kết thúc.
Khi Quý Lan Chỉ mới vừa đưa ra suy nghĩ này, Lục Thanh Thời cho rằng cuối cùng bà ấy đã bước đi bước đầu tiên trong việc tiếp nhận ông ta một lần nữa, thoáng kích động: "Ý của em là..."
Quý Lan Chỉ ngắt lời ông ta: "Cảnh thái bình giả tạo, biết không? Giả vờ như không có việc gì, biết không?"
Hi vọng của Lục Thanh Thời tan biến trong nháy mắt, đêm trước khi Lục Gia Lạc trở về, ông ta hút thuốc đến tận quá nửa đêm ở ban công phòng cho khách.
......!
Bấy giờ ông ta trở lại phòng, nói với Quý Lan Chỉ: "Em tìm thời gian nói chuyện với Lạc Lạc, dù thế nào anh cũng là bố nó, nó không thể dùng giọng điệu kiểu đó nói chuyện với anh."
Quý Lan Chỉ lấy đồ ngủ trong phòng quần áo, "Anh yên tâm, nó là con gái anh, nó sẽ không ghét anh cả đời, nhưng anh cũng đừng mong nó sẽ nhìn anh thân thiện nhanh như thế."
Lục Thanh Thời nhất thời nói không nên lời.
Quý Lan Chỉ xoay người nhìn ông ta, ánh mắt hờ hững, "Chung quy anh cũng phải trả giá vì chuyện sai trái của mình, đây là kết quả tạo thành từ lựa chọn của chính anh, không trách người khác được, tự chịu đi."
Thời gian này Lục Thanh Thời sống rất khổ sở, nhưng có một điểm Quý Lan Chỉ nói rất đúng, ông ta chỉ có thể chịu, ngoài đau đớn còn phải nghĩ cách bù đắp.
Nhưng người đã chịu tổn thương có bằng lòng chấp nhận ông ta bù đắp không lại là một chuyện khác.
Quý Lan Chỉ rời phòng quần áo, Lục Thanh Thời cũng đi theo ra ngoài, vuốt thử cằm mình, toàn râu là râu, ông ta bước qua bước lại như ruồi nhặng không đầu.
Quý Lan Chỉ nhìn mà phát phiền, "Có thể đừng lượn tới lượn lui nữa được không, lắc hoa cả mắt."
Lục Thanh Thời cởi cúc áo sơ mi, ngồi ở sofa đuôi giường, chẳng mấy chốc, trong phòng tắm róc rách tiếng nước, xuyên qua vùng khô nhìn bên trong, vùng kính mờ còn khô dần dần nổi lên hơi nước.
Lục Thanh Thời bỗng nhiên mất kiên định, trái tim và cơ thể không chịu khống chế đang chịu đựng đủ giày vò giữa bình tĩnh và xao động, bị bức bách bởi tâm trạng khó mà nhẫn nhịn này, ông ta cầm lòng không đậu đứng lên, đi đến phòng tắm.
Dạo này, ngay cả chân tay Quý Lan Chỉ, ông ta còn rất ít tiếp xúc chứ đừng nói là sinh hoạt vợ chồng.
Lục Thanh Thời là đàn ông bình thường, mà dáng người Quý Lan Chỉ lại cực đẹp, mềm mại dẻo dai, cấm dục lâu quá, một khi nhớ tới tư vị tiêu hồn thực cốt ở trên người bà ấy, liền khó mà thoát khỏi.
(tiêu hồn thực cốt: (tiêu thực nghĩa là ăn mòn) tiêu tán linh hồn và mục nát xương cốt, thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm)
Mỗi đêm dục vọng đánh úp đều rất khó chịu đựng.
Càng đến gần, bóng người trên kính càng rõ ràng, tuy rằng chỉ có thể thấy rõ một dáng hình mơ mơ hồ hồ, nhưng đã cũng đủ làm ông ta không thể kiềm chế nổi bản thân.
Giờ phút này, sự chán ghét và bài xích gay gắt của Quý Lan Chỉ, tất cả, ông ta đều không muốn nghĩ đến nữa.
Bởi thế, Quý Lan Chỉ đang tắm, lúc vừa quay đầu bỗng nhìn thấy bóng người cách tấm kính, sợ tới mức suýt thì hồn bay phách lạc.
Lục Thanh Thời kéo cửa kính phòng tắm sen, Quý Lan Chỉ vừa nhìn thấy ông ta, nhấc chân đạp ngay vào giữa hai chân ông ta, nhất thời kích động, suýt thì trượt ngã.
Lục Thanh Thời vừa muốn né tránh, vừa muốn giơ tay kéo bà ấy lại, kết quả sau khi Quý Lan Chỉ đứng vững, giận không nén nổi, gỡ vòi tắm sen xuống phụt thẳng lên mặt ông ta.
Kéo cửa phòng tắm sen lại khóa từ bên trong.
Quý Lan Chỉ tắm xong ra ngoài, choàng áo tắm kín mít, bà ấy chỉ vào Lục Thanh Thời vừa thay xong quần áo, vẻ mặt giận điếng người, "Cách xa tôi hai mét, buổi tối nếu dám chạm vào tôi, tôi lập tức dọn ra ngoài."
Lục Thanh Thời liếc bà ấy một cái, quay đầu liền vào phòng tắm, xối nước lạnh tự giải quyết.
......
Một ngày trước phiên tòa, không biết có phải Giang Nhược căng thẳng quá không, hiệu suất công việc kém, thường xuyên phạm lỗi lặp đi lặp lại,