Trong chốc lát Giang Nhược không nói chuyện, sau đó hỏi cô ta: "Nếu một ngày tôi còn chưa đồng ý, có phải cô sẽ vẫn dây dưa với tôi không?"
Đỗ Thịnh Nghi không tiếp lời, nhưng thái độ lại hiển nhiên.
Giây phút này Giang Nhược cảm nhận được một cách đặc biệt rõ ràng, bản thân mình trước kia đánh giá thấp và lơ là Đỗ Thịnh Nghi như thế nào.
Giang Nhược nói: "Hai ngày tới tôi không rảnh."
Đỗ Thịnh Nghi hỏi cô: "Hôm nào cô có thể có thời gian?"
"Sau sáng thứ tư." Cô hẹn tái khám vào sáng thứ tư.
Đỗ Thịnh Nghi nói: "Vậy chiều thứ tư."
Thời gian đã định, Đỗ Thịnh Nghi gác máy, Diêu Bình đứng ở bên cạnh với sắc mặt không vui, Đỗ Thịnh Nghi chẳng nhìn thẳng chị ta lấy một lần.
Được một lúc, Diêu Bình hiếu kì lại hỏi châm chọc Đỗ Thịnh Nghi: "Sao cô lại không cam lòng như thế? Vì không hề tham khảo ý kiến của cô đã để phòng làm việc đăng bài thanh minh hả?"
Bài thanh minh là Hoa Thanh bảo đăng, bài viết trên Weibo Đỗ Thịnh Nghi, là có người hack tài khoản để xóa bỏ, hiện tại ngay cả Weibo của mình, Đỗ Thịnh Nghi cũng không thể đăng nhập được nữa.
Sau khi biết, Đỗ Thịnh Nghi liền không nói với chị ta thêm một câu nào, Diêu Bình cũng chẳng chiều theo cô ta nữa.
Chẳng bao lâu, nghe thấy cô ta gọi điện thoại cho Giang Nhược, cái kiểu liều chết cũng phải làm vợ chồng nhà người ta bất hòa, giọng điệu lại còn phất phơ, Diêu Bình nghe mà khó chịu.
Chị ta bắt đầu suy xét thật nghiêm túc tình trạng tinh thần của Đỗ Thịnh Nghi.
Hai hôm nay thời tiết không đẹp lắm, chạng vạng tối hôm qua bắt đầu đổ mưa nhỏ suốt cả đêm, nhiệt độ không khí giảm không ít, hôm nay mưa tạnh cũng vẫn mây đen dày đặc, một luồng khí lạnh ẩm trong phòng, không mở điều hòa cũng phải mặc áo khoác.
Đỗ Thịnh Nghi tiếp lời Diêu Bình, "Tôi biết đó là công việc của chị, tôi không tiếp tục làm khó chị, nhưng chị cũng đừng can thiệp vào tôi nữa."
Đỗ Thịnh Nghi ngồi, Diêu Bình đứng, chị ta từ trên cao liếc xuống Đỗ Thịnh Nghi: "Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, cô còn muốn kiếm tiền không?"
Theo chị ta biết, Đỗ Thịnh Nghi hành nghề đến bây giờ, ngoài bảo đảm tiền sinh hoạt, cơ bản không có tiền tiết kiệm, toàn bộ đều trả nợ.
Mà Đỗ Thịnh Nghi đã từng được nâng niu từ bé, thói quen kia không thể sửa, dẫn tới chi phí sinh hoạt hiện tại cũng nhiều, chị ta không biết Đỗ Thịnh Nghi rời khỏi ngành này, làm sao còn có thể duy trì cuộc sống xa hoa của mình.
Đỗ Thịnh Nghi không biểu hiện ra bất kì sự hoảng loạn nào về khả năng bị thất nghiệp, nói cực kì bình tĩnh: "Đi một bước tính một bước thôi."
......!
Giang Nhược nằm yên ổn ở nhà hai ngày theo lời dặn của bác sĩ, cơ thể thật sự không còn cảm giác gì bất thường nữa, nhưng mỗi ngày ăn uống dinh dưỡng thanh đạm quá mức, miệng sắp nhạt như nước ốc rồi, hơn nữa ở nhà không có việc gì, nằm đến mức người chẳng ngay ngắn.
Cô muốn hẹn Vương Chiêu ra ngoài, đi ăn ít đồ mặn, bà quản gia Vương không đồng ý, cảm thấy đồ ăn ngoài không sạch sẽ, Giang Nhược bèn gẩy bàn tính sang bên Cẩm Thượng Nam Uyển.
Bảo với dì út, sau khi tan tầm sẽ qua ăn cơm tối, muốn ăn cá om dưa và sườn nướng coca bà nấu.
Tối đó Kiều Huệ đích thân vào bếp, nấu hai món kia.
Giang Nhược canh đúng giờ để tới.
Hứa Thu Mai đã dọn đi, trong nhà không có người chướng mắt, tâm trạng Giang Nhược khá vui vẻ.
Giang Nhược mở cửa liền theo hương thơm chui vào phòng bếp, thấy trên bàn ăn ngoài hai món cô chọn, còn có hai món nhắm, Kiều Huệ vẫn đang ninh canh trong bếp.
Giang Nhược nói: "Đâu ăn được nhiều thế này?"
"Tí nữa Tiểu Lục sẽ đến, ngại ít chứ không ngại nhiều."
Giang Nhược sửng sốt, "Sao mẹ gọi anh ấy tới?"
Kiều Huệ liếc cô một cái bằng ánh mắt kì lạ: "Sao không thể gọi nó?" Bà nhìn nồi đang bốc hơi, "Cãi nhau à?"
Giang Nhược nói như không có việc gì: "Có đâu."
"Thế sao không thể gọi nó tới?"
Giang Nhược trợn mắt nói dối: "Anh ấy đi xã giao nhiều lắm."
Kiều Huệ tóm được lỗ hổng trong lời nói và logic của cô, càng thêm hoài nghi: "Ngay cả hỏi còn chưa hỏi mà con đã biết nó phải đi xã giao?"
Giang Nhược đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngẩn ra, "Con chỉ đột nhiên muốn đến ăn bữa cơm thôi, cần gì đi đâu cũng phải đưa anh ấy theo?"
Kiều Huệ không vạch trần cô, nói: "Người thường xuyên phải đi tiếp khách bên ngoài, bình thường càng nên ăn uống thanh đạm, mới có thể bồi bổ dạ dày.
Dạ dày con cũng không tốt, còn không chú ý hơn chút.
Đối với mấy thứ này có thể đàn ông không để tâm lắm, con phải dặn nó nhiều vào, bớt ăn ở ngoài đi, con cũng thế, bớt gọi cơm hộp đi, chú ý kết hợp cân đối.
Giang Nhược sợ nói nhiều sai nhiều, chỉ trả lời vâng vâng vâng, cầm bát đũa nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.
Cô tới chưa lâu, Lục Hoài Thâm cũng theo chân đến.
Giang Nhược đi ra, Lục Hoài Thâm đứng ở cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giang Nhược hỏi anh: "Định đến sao không nói trước?" Giọng điệu qua quýt bình thường, không nghe ra ý vị khác.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm nhìn kĩ khuôn mặt cô một phen, liền biết thực ra người này đang kiềm nén cảm xúc thật.
Một tay anh chống lên cánh cửa, tay kia chống vào khung cửa: "Công việc bận, sau lại quên mất, dù sao cũng sẽ gặp, nói trước hay không có gì cần thiết sao?"
Giang Nhược cười hì hì với anh: "Thế ăn cơm cũng không nhất định là cần thiết phải không?"
Đôi mắt Lục Hoài Thâm bám chặt trên mặt cô, im lặng không nói một câu, hình như cảm thấy câu cô nói chẳng có ý gì, nhưng lại rất chọc tức người ta.
Giang Nhược không tiện giằng co với anh, xoay người đi vào, Lục Hoài Thâm tà tà theo sau, đi vòng vào bếp chào hỏi Kiều Huệ.
Vì lần trước anh mang theo đặc sản tới, Kiều Huệ cảm thấy nếu anh đã