Giang Nhược nói với chính mình một cách lí trí, không nên để bụng mấy trò chơi chữ này, nhưng bên cạnh đó lại suy nghĩ cảm tính: Không biết thím Ngô kết thúc nghỉ phép chưa, trong nhà có người quét tước hay không, hằng ngày anh không có ai lo liệu, buổi tối lúc đi làm về muộn có người đưa cơm đưa nước cho không?
Giang Nhược nghĩ ngợi rồi lại thay đổi suy nghĩ, mình thế này rõ ràng chính là tư duy của bà quản gia.
Cô nói giọng gượng gạo: "Không phải anh không quen không có tôi, chỉ là anh không quen không có ai chăm lo cuộc sống hàng ngày cho anh thôi."
"Trước kia anh cũng không thích người khác can thiệp sinh hoạt hàng ngày của anh."
Giang Nhược làm bộ không hiểu ý anh, lùi ra một chút, nhìn anh không hề đáp lại.
Lúc này dì út gọi ở bên ngoài: "Ăn cơm, người đi đâu cả rồi?"
Giang Nhược vội đẩy anh rồi đi ra ngoài.
Khi ăn cơm, dì út cứ mở miệng là "Tiểu Lục" gọi đến độ thân thiết nhiệt tình, Giang Nhược nghe thấy mà trong lòng cảm giác kì cục.
Lúc rời đi, Kiều Huệ tiễn ra tận cửa.
Cánh cửa đóng lại, Giang Nhược và Lục Hoài Thâm cùng đứng bên ngoài cửa nhà.
Giang Nhược vẫn mặc kiểu đi làm như cũ, sơ mi đỏ tay nhún và chân váy đen quá gối, phía dưới là cẳng chân thon thon trắng trẻo, giày cao gót nhung đỏ ton sur ton với trang phục.
Tông màu bộ váy áo này tôn da, ánh sáng của đèn cảm ứng âm thanh khá mờ, khó khăn lắm mới có thể soi sáng, chiếu lên người cô, làm dịu đi màu da trắng ngần hơn người, trong bóng tối ảm đạm đôi đồng tử sáng lên hết sức nhu hòa.
Ra khỏi cửa Giang Nhược liền thay đổi sắc mặt, quăng cho anh cái liếc mắt, rồi đi về phía trước chẳng ngó ngàng gì, còn cố tình đi cực nhanh.
Giày cao gót giẫm lên nền gạch hành lang, tiếng vọng lanh lảnh lang thang khắp tầng.
Lục Hoài Thâm nhìn bóng lưng uyển chuyển kia, bước chân thong dong theo phía sau.
Giang Nhược tới tầng trệt, phát hiện xe Lục Hoài Thâm đỗ ngay sau xe mình.
Lối thông hành trước tòa chung cư cũ tương đối hẹp, trước sau xe Giang Nhược đều có xe, hơn nữa khoảng cách xe quá gần, lúc ấy khi dừng xe cô cũng không biết Lục Hoài Thâm sẽ đến, hơn nữa cô nghi ngờ là Hoài Thâm cố ý, đầu xe sắp chạm vào đuôi xe cô rồi, cô không ra được, chỉ có thể chờ anh đi trước.
Nói đến thì, tối hôm qua, xe cô vẫn do Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu lái về.
Mà Lục Hoài Thâm lại cứ bước đi nhàn nhã, cô đã ngồi vào xe, mới thấy anh từ tòa đơn nguyên đi ra.
Có hai ba chiếc xe đạp đỗ cả ở trong và ngoài cửa sắt của tòa nhà, để cho tiện còn có vài nhà hàng xóm để cả xe nôi ở chỗ trống bên cạnh cầu thang.
Lục Hoài Thâm làm điệu bộ như vừa từ CBD ra, bước đi với đèn hàng lang làm nền, thậm chí lúc qua cửa an ninh phải hơi cúi đầu, người cảnh chẳng hài hòa.
Giang Nhược ấn còi thúc giục.
Lục Hoài Thâm ngang qua bên cạnh xe, hỏi cô: "Sao không đi nữa?" Giọng nói nghe có vẻ trầm thấp hớn hở.
Lời này nói ra, cực kì khiêu khích, ý tứ na ná kiểu: Em tiếp tục đi nữa xem nào, dự là lòng bàn chân em có quét dầu thì cũng chẳng trượt nổi.
Tận đáy lòng, Giang Nhược thầm mắng tiểu nhân đắc chí.
Giang Nhược ngồi ở trong xe, nắm tay lái, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm, "Anh chặn tôi rồi," cuối cùng còn không quên chế nhạo một câu: "Có biết lái xe không, đỗ xe kiểu càn quấy thế nhở."
Anh nhếch khóe miệng với cô: "Ngại quá, càn quấy quen rồi."
Giang Nhược không dám tin, vin cửa xe thò đầu ra, trừng mắt lườm bóng lưng kia.
Lái xe lên đường, ra khỏi đường nhánh của Cẩm Thượng Nam Uyển, bên ngoài đều là đường lớn nội thành người xe như nêm, đường vành đai phía trước đan xen lấp trời.
Hai người mỗi người một xe, ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, dừng song song chờ đèn đỏ.
Sau một đợt mưa, tiết trời trung tuần tháng chín vẫn chưa tăng nhiệt độ trở lại, buổi tối hơi lạnh càng mạnh hơn, nhưng cũng chưa đến nỗi khiến người lạnh cóng, Giang Nhược hạ kính cửa xe cả hai bên khoang lái, di động đặt rãnh lõm bảng điều khiển sáng lên, Vương Chiêu gửi WeChat cho cô, cô cầm di động lên đọc tin nhắn.
Bỗng nhiên xe bên cạnh bóp còi hai cái, Giang Nhược liếc anh một cái, nâng kính cửa xe ghế phụ lên, sau đó gửi tin nhắn thoại trả lời Vương Chiêu.
Tiếp theo Lục Hoài Thâm gửi tin nhắn thoại: Lái xe tử tế.
Giang Nhược nhìn phía bên phải, cách cửa sổ xe, bên trong có thể thấy rõ bên ngoài, người bên ngoài lại không thấy rõ bên trong, nhưng Lục Hoài Thâm lại nhìn thẳng tắp vào xe, dường như có thể nhìn thấu tâm tư cô, đón được ánh mắt cô quay qua.
Trong lòng Giang Nhược hơi nhảy dựng, giây tiếp theo đã thả điện thoại về chỗ cũ.
Vừa vặn lúc này đèn đỏ chuyển xanh, cô dẫm chân ga tiến về phía trước.
Tới ngã rẽ tiếp theo, Lục Hoài Thâm cần phải đi thẳng, còn cô rẽ phải.
Nhưng không bao lâu, cô nhìn vào gương chiếu hậu, xe Lục Hoài Thâm vẫn theo phía sau, cô bất giác thả chậm tốc độ xe, anh cũng chậm lại, cô nhanh anh cũng nhanh, tóm lại vẫn duy trì khoảng cách thích hợp nhưng theo sát.
Giang Nhược bèn như vô tình lại như cố tình mà chú ý tới, mãi đến khi sắp vào Hoa Lĩnh Phủ, cho rằng anh sẽ theo mình đến nhà, thì Lục Hoài Thâm lại thay đổi phương hướng ở giao lộ trước khi tiến vào khu nhà.
Theo sau Lục Hoài Thâm gửi WeChat: Nghỉ ngơi sớm một chút.
Sau khi đỗ xe xong, Giang Nhược đọc tin nhắn, dựa vào ghế xe nhìn chăm chú màn hình di động một lúc lâu, trả lời một câu: Lái xe còn nghịch di động cái gì?
Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?
Giang Nhược trả lời xong tin nhắn, xuống xe lên tầng.
Lúc sau phỏng chừng là anh nghiêm túc lái xe không xem di động nữa, chờ Giang Nhược tắm rửa xong đi ra, mới thấy tin nhắn mới của anh vài phút trước.
【Ngày mai sẽ tới thăm em.】
Giang Nhược còn chưa sấy tóc, trên đầu đang đội khăn lông, cô với lấy di động nhắn lại: Đừng quấy rầy.
Có giọt nước men theo ngọn tóc nhỏ xuống, rơi trên màn hình di động, Giang Nhược dùng lòng bàn tay lau khô, khóa màn hình.
Ngày hôm sau, lúc gần sẩm tối, Giang Nhược có phần nhấp nhổm, xung quanh hơi vang tiếng cũng có thể làm cô dời lực chú ý.
Thời điểm Vương Chiêu gọi điện thoại cho cô, Giang Nhược luôn thất thần.
Vương Chiêu hỏi cô: "Cô làm sao đấy?"
Giang Nhược bảo: "Không có gì, luôn cảm thấy cửa có động tĩnh."
Vẻ mặt Vương Chiêu kỳ quái: "Mang thai còn bị ảo giác? Không phải cô bị áp lực lớn quá dẫn tới thần kinh căng thẳng chứ?"
Giang Nhược nói: "Không phải."
Cô ngừng một chút, lại bổ sung: "Lục Hoài Thâm bảo hôm nay anh ấy sẽ đến, tôi tưởng là anh ấy."
Vương Chiêu ha ha hai tiếng, kéo dài âm điệu trêu chọc: "Vừa rồi tôi còn tưởng, là tên hồ mị tử nào tâm tư xấu xa làm cô mất hồn mất vía chứ!"
(hồ mị tử: thời xưa, để gọi người phụ nữ biết dùng vẻ đẹp mê hoặc người khác)
Giang Nhược chẳng thèm để ý tới cô ấy.
Vương Chiêu nói: "Nếu không thể buông cũng không cắt đứt nổi, bằng không thì cô dọn về đi cho xong, dù sao anh ấy vẫn còn cách ngoại tình một khoảng, chuyện anh ấy cùng Đỗ Thịnh Nghi, chờ về sau lại bảo anh ấy thẳng thắn với cô, từ từ tính sổ.
Hơn nữa cô