Mặt trời dần lặn về tây, mắt thấy ngày hôm nay sắp qua nhanh như gió, nhưng chứng cứ có lợi cho việc tìm kiếm Giang Nhược lại càng trở nên phức tạp dễ gây nhầm lẫn hơn.
Tuy trong lòng Lục Hoài Thâm chắc chắn Giang Nhược mất tích liên quan đến Giang Cận và Lục Thậm Cảnh, nhưng cảnh sát và pháp luật, chỉ thừa nhận chứng cứ, Trần Tấn Nam chỉ có thể tận lực mở rộng hướng điều tra theo những gì Lục Hoài Thâm chỉ ra.
Tiện thể, Trần Tấn Nam vì việc này còn làm ầm một trận không vui vẻ gì trong đại đội hình cảnh.
Vụ Giang Nhược mất tích vốn đã là vụ án riêng, bao gồm cả vụ án cũ năm xưa của bố mẹ Giang Nhược, cho dù coi như án tồn đọng, cũng nên xem như một vụ độc lập mà điều tra.
Nhưng lúc ấy Trần Tấn Nam tiếp nhận vụ án Thủy Hỏa, nhân Thủy Hỏa có mối liên hệ chặt chẽ với vụ án bố mẹ Giang Nhược, cho nên anh ta xin cấp trên hợp nhất hai vụ để điều tra, cấp trên cho phép.
Nhưng thời gian trôi qua rất nhiều ngày, vụ án vẫn chưa phá, lãnh đạo sinh lòng bất mãn, hơn nữa trong số đồng nghiệp có kha khá người phê bình kín đáo anh ta, mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, vụ án Giang Nhược, anh ta cũng bỏ ra sức lực cực lớn, tiền trảm hậu tấu, giành được sự đồng ý của cấp trên, cho anh ta phụ trách.
Sau khi Lục Hoài Thâm gặp Lục Chung Nam, lại gặp Trần Tấn Nam ở văn phòng của Cao Tùy.
Trần Tấn Nam xem qua chứng cứ Lục Hoài Thâm cung cấp, đủ để định tội Giang Cận, "Tí nữa tôi mang về cục, sau khi thẩm tra, người của đội điều tra kinh tế sẽ truy bắt Giang Cận."
Anh ta lại nói tỉ mỉ hơn kết quả điều tra mới nhất ở bến cảng chiều nay: "Người phụ trách trực ban ở bến cảng tối qua, quê quán là một thành phố nhỏ cấp bốn của tỉnh Hoài, thành phố thủ phủ tỉnh Hoài cũng chỉ cách thành phố Đông Lâm hơn ba tiếng đi tàu cao tốc, nhưng từ thành phố thủ phủ đến quê anh ta, còn phải chuyển xe, hiện tại hẳn anh ta đã tới từ lâu rồi, có điều xem thời gian, anh ta hiện tại cũng có thể tới rồi.
Hiện nay chúng tôi đã thông báo với đồng nghiệp đội tuần tra hình sự bên kia rồi, bảo bọn họ hỗ trợ điều tra.
Nhưng sau đó những người khác trong đội, phân chia đi dò hỏi mấy người công nhân trực ban tối qua phụ trách chuyên chở thùng đựng hàng, có người bảo thấy người tương tự Giang Nhược vào thùng đựng hàng."
(Tàu cao tốc: chỉ tàu hỏa nha không phải tàu biển đâu)
Người công nhân kia xem qua đoạn ghi hình camera xong, nguyên văn lời nói là: "Tôi không thấy rõ lắm mặt đâu, nhưng thân hình mấy người đó quả thực không sai biệt lắm," anh ta chỉ vào bóng lưng Thủy Hỏa cùng Giang Nhược nói: "Hai người này tôi hơi có ấn tượng một chút, người nam trong đó cao lớn hơn hẳn, người kia so có vẻ thấp bé hơn rất nhiều, như mặc quần áo người lớn, bị người đàn ông cao to kia giữ tay liên tục rồi lôi kéo vào thùng đựng hàng.
Lúc ấy tôi đang dở việc, không dám phân tâm, nhìn vài lần thì không chú ý nữa, sau nhìn lại thì không thấy đâu."
Lục Hoài Thâm chợt nguội lạnh trong lòng, cơn phẫn nộ vọt thẳng lên não: "Thùng đựng hàng?"
Trong thùng đựng hàng là môi trường thế nào chứ?
Nếu bên trong có hàng hóa, không gian cho người ở có hạn, anh khó có thể tưởng tượng Giang Nhược mang thai ở trong cái chỗ chật chội này, càng đừng nói đến thùng đựng hàng bịt kín bốn phía, thai phụ vốn đã dễ thiếu oxy hơn người thường...
Trần Tấn Nam biết tâm trạng hiện tại của Lục Hoài Thâm, anh ta cũng cảm thấy hóc búa phiền toái, nhưng dựa theo kinh nghiệm của anh ta, Giang Nhược chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh ta nói: "Nếu Lục Thậm Cảnh và Giang Cận tham dự, mục tiêu của bọn họ tất nhiên là cậu, điều kiện còn chưa đưa ra, Giang Nhược là lợi thế quan trọng nhất của bọn họ, chắc chắn sẽ không gây tổn hại cho cô ấy.
Tôi với các đồng nghiệp, đều đang điều tra thông qua các biện pháp, hy vọng có thể mau chóng tìm được cô ấy."
Đây thật ra cũng chỉ là những lời an ủi sáo rỗng với người ta.
Đúng cái gọi là cố hết sức làm, còn đâu nghe theo mệnh trời, nếu không tìm thấy, cũng chỉ có thể nói đã tận lực.
Lúc này Lục Hoài Thâm, vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Lục Thậm Cảnh chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện, Giang Nhược ở trong tay nó, hẳn sẽ không làm hại đến cô, nhưng Giang Nhược mang thai, tình huống đặc thù, không dám bảo đảm sẽ không xuất hiện điều bất trắc.
Lục Hoài Thâm vẫn luôn đợi Lục Thậm Cảnh mở miệng, nhưng không biết thằng này đang giở trò bịp bợm gì, không hề động tĩnh.
Giang Cận và Giang Vị Minh bị bắt, Lục Thậm Cảnh lù lù bất động như cũ, như đứng ngoài cuộc.
Lục Thậm Cảnh bị Lục Hoài Thâm đánh không nhẹ, ngay trong ngày liền vào nằm viện, gãy xương sườn, đồng thời kèm thêm nhiều chỗ bị thương nứt rạn xương, não chấn động mức độ nhẹ, đương nhiên cái chân què của anh ta vất vả lắm mới khôi phục được nhất thời lại không dính đất được nữa.
Đây là Lục Hoài Thâm còn thu lực rồi, chưa nghĩ tới tình huống đánh chết anh ta.
Dù vậy, hình như cũng không chọc tức được Lục Thậm Cảnh, thái độ của anh ta khác thường trở nên trầm mặc.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Hoài Thâm luôn luẩn quẩn giữa bùng lên hy vọng và thất vọng.
Đầu tiên cảnh sát tìm được nhà người phụ trách bến cảng, người nhà người nọ báo rằng anh ta vẫn chưa về nhà, sau đó thi thể anh được phát hiện trong đập chứa nước.
Tiếp nữa điều tra công nhân chuyên chở thùng đựng hàng kia, khi anh ta chính mắt trông thấy bóng dáng Giang Nhược, những thùng đựng hàng của khu đó lần lượt được đóng lên con tàu nào, đi về đâu.
Sau khi thu nhỏ phạm vi lại, một thuyền lái về hướng châu Úc, hai thuyền về khu vực Đông Nam, hai thuyền về khu vực Đông Nam đều sẽ dừng tại cảng Tề Châu ở phía nam để tiếp nạp, trung chuyển.
Từ cảng Kinh Dương thành phố Đông Lâm đ ến cảng Tề Châu, tùy theo tình hình trên biển, cần khoảng bốn đến năm ngày đi tàu.
Phía cảnh sát Tuyền Châu đã nhận được thông báo, chờ sẵn mai phục ở bến cảng, đợi tàu vừa cập bến, liền tiến hành lục soát thẩm vấn toàn diện.
Không thu hoạch được gì.
Ngay đêm qua có kết quả, Thường Uyển ở nhà trong khu biệt thự bị cảnh sát đưa đi.
Lục Thậm Cảnh vẫn không nhúc nhích như cũ, trái lại Lục Chung Nam mất kiên nhẫn, gọi cho anh tận mấy cuộc điện thoại, đều bị anh tắt bỏ hết.
Lục Hoài Thâm thức liên tiếp mấy ngày đêm, chạy đi chạy về giữa nhà và công ty, mỗi ngày chợp mắt không đủ ba tiếng.
Anh đại khái hiểu Lục Thậm Cảnh muốn gì.
Ban đêm Lục Hoài Thâm rời nhà, đến bệnh viện Lục Thậm Cảnh đang ở.
Lục Thậm Cảnh ở phòng vip, cửa có bảo vệ gác, thấy Lục Hoài Thâm, giơ tay cản lại, "Lục tổng không gặp khách."
Lục Hoài Thâm cười, vẻ u ám, " Lục tổng nào?"
Bảo vệ bị Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm đến mức không nói được, nhưng không có chỉ thị bên trong, anh ta cũng không dám mời, xấu hổ đứng như trồng ở đó.
Lúc này, cửa mở ra từ bên trong, thư kí của Lục Thậm Cảnh ra ngoài, liếc một cái vào trong, cẩn thận dè dặt nói lấy lòng: "Lục tổng, ngài đây là làm gì vậy ạ? Lục tổng chỗ chúng tôi, cũng bị anh đánh đến mức có ám ảnh tâm lý rồi, mấy ngày nay thật không dễ gì mới bình tĩnh lại một chút, hơn nữa bây giờ là mấy giờ rồi chứ, người ta đều ngủ rồi..."
Ánh mắt Lục Hoài Thâm chợt nghiêm khắc, "Mày nói cái quái gì?"
Bên kia hành lang truyền đến một giọng nói: "Anh Lưu, anh xem, Lục tổng nhà tôi tới thăm mà."
Lục Hoài Thâm quay đầu nhìn sang, thế mà Bùi Thiệu lại tới theo, trên tay còn xách một giỏ quả.
Bùi Thiệu đi đến, trực tiếp gọi với vào trong: "Lục tổng, Lục tổng nhà tôi tới thăm anh..."
Thư kí đang định ngăn cản, bên trong truyền ra tiếng trả lời: "Vào cả đi."
Nói xong, Bùi Thiệu lộ ra nụ cười tỏ ý cho qua nhờ với bảo vệ và thư kí, tách người ra mở đường cho Lục Hoài Thâm.
(Thư kí này 10 điểm không có nhưng =))))
Lục Thậm Cảnh nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía người tới, anh ta buồn cười: "Thăm?"
Đánh anh ta không dậy nổi, còn đưa mẹ anh ta vào cục cảnh sát, lúc này nói là đến thăm, còn không phải cáo chúc tết gà sao.
Bùi Thiệu đem giỏ quả đặt lên tủ đầu giường của Lục Thậm Cảnh, vỗ nhẹ vai anh ta, "Lục tổng, tôi thay Lục tổng nhà tôi chúc anh sớm khỏi bệnh."
Lục Thậm Cảnh nhìn Lục Hoài Thâm vẻ mặt thờ ơ đứng sau Bùi Thiệu, cạn lời.
Lục Hoài Thâm nhìn cái mặt bầm tím kia hỏi: "Còn không chịu mở mồm?"
Lục Thậm Cảnh nhếch môi, thời điểm chưa tới, đây cũng không phải thái độ của người cầu cạnh, nhưng miệng anh ta lại than thở, trông cực kì yếu đuối vô tội, "Haiz, tôi phải nói thế nào anh mới có thể tin? Giang Nhược mất tích, thật sự không liên quan gì đến tôi."
Cái âm "haiz" giả vờ giả vệt kia vừa phát ra, Lục Hoài Thâm đã có kích động muốn lấy mạng anh ta.
Lục Thậm Cảnh đang nói, Lục Hoài Thâm đã đứng ở mép giường anh ta, tay đặt trên chăn, dưới chăn chính là đầu gối anh ta.
Thư kí Lưu muốn tiến lên ngăn cản, bị Bùi Thiệu khống chế, đồng thời còn nói: "Ấy ấy ấy, hai anh em họ trao đổi tình cảm, anh Lưu cũng đừng