(Bản dịch này được đăng tải duy nhất trên trang Wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Âm thanh truyền tới từ phía bên phải đằng sau nhưng rất xa lạ.
Giang Nhược quay người nhìn qua, một người phụ nữ xinh đẹp khoác túi da đang nhìn cô, vào khoảnh khắc cô xoay lại liền nói: "Quả nhiên là cháu."
Giang Nhược ngơ ngác nhìn cô ấy mấy giây mới ngượng ngùng mở miệng, "Cô út."
Người phụ nữ trong độ tuổi ngoài ba mươi hào hoa phong nhã, đi đôi dép cao gót mười phân, mặc một bộ váy liền thân, bao nhiêu năm nay đều chú tâm chăm sóc từ trên xuống dưới nên làn da và thân hình được giữ gìn cực tốt, nếu không nhìn cẩn thận còn không thể nào phát hiện được một nếp nhăn nào trên khuôn mặt của cô ấy.
Người này tên Lục Tinh Diệp, là con gái nhỏ nhất nhà họ Lục, cô út của Lục Hoài Thâm.
Sau khi cô nhận giấy chứng nhận kết hôn, từng đến nhà họ Lục ăn một bữa cơm, Lục Tinh Diệp đương nhiên cũng ở đó.
Lục Tinh Diệp mỉm cười nhận tiếng cô út này.
Thực ra cô chỉ lớn hơn Lục Hoài Thâm ba tuổi, trước nay cậu ta cũng sẽ chẳng gọi cô là cô.
Thứ nhất là ít khi gặp mặt, thứ hai là cơ hội giao lưu cũng không nhiều, nguyên nhân quan trọng hơn là Lục Hoài Thâm không muốn gọi.
Kì thực Lục Tinh Diệp hơi sợ cái người Lục Hoài Thâm đó, chỉ dám theo sau các anh nói chuyện, lén lút trách mắng cậu ta.
Nếu nghe cậu ta gọi một tiếng cô út, phỏng chừng cô sẽ đứng ngồi không yên mất.
"Lâu qua không gặp.
Cô còn tưởng mình nhìn nhầm chứ.
Sao cháu lại ở bệnh viện thế?"
Một đoàn người nhà họ Lục cả trai lẫn gái đều không có ai xấu.
Lục Tinh Diệp cũng là một mĩ nữ điển hình, môi trên có hạt môi, cười lên cực kì rạng rỡ.
Giang Nhược nói: "Dì cháu đang nằm viện, cháu đến thăm bà ấy."
Chỉ có duyên gặp mặt Lục Tinh Diệp một lần, nói trắng ra, chẳng qua là một người lạ từng biết, họ hàng nhà Lục Hoài Thâm, cô muốn tránh còn không kịp, Lục Tinh Diệp nhiệt tình thế này, Giang Nhược khó mà có thể thích ứng, hơi lộ ra vẻ cẩn trọng.
"Hoài Thâm chưa nhắc đến chuyện này bao giờ, cô đến đây thăm người bạn.
Nếu sớm biết trước thì đã thuận tiện qua thăm hỏi một chút rồi." Lục Tinh Diệp ảo não nói.
"Không sao ạ.
Chỉ là bệnh đau ốm vặt thôi." Giang Nhược nói dối vậy.
Dù sao Lục Tinh Diệp cũng chẳng rảnh rỗi tới mức không có việc gì làm mà đi điều tra dò cô bị bệnh gì.
"Vậy thì tốt.
Bây giờ cháu đi ăn cơm à?" Lục Tinh Diệp bắt đầu hỏi.
Giang Nhược gật gật đầu.
Lục Tinh Diệp đi lên ôm lấy cánh tay cô, nói:"Đúng lúc cô cũng muốn ăn, chưa có ai hẹn, làm bạn đồng hành của cô nhé."
Giang Nhược mù mờ luôn, cô thật không nhớ được mình và Lục Tinh Diệp thân quen như thế từ khi nào, hay là nói cô ấy vốn dĩ chính là người xưa nay dễ thân thiết kiểu này.
Trong lòng Giang Nhược bài xích việc tiếp xúc với người nhà họ Lục.
Tình hình gia đình học Lục phức tạp, cô không phân biệt được rõ ràng Lục Tinh Diệp và Lục Hoài Thâm là bạn hay thù.
Vài năm nay cô đã sớm sợ hãi kiểu tranh giành cấu xé lẫn nhau giữa người thân cùng huyết thống trong gia đình, cô sợ mình bị người ta lợi dụng mà còn không biết.
Giang Nhược vô thức muốn từ chối nhưng sức lực Lục Tinh Diệp lớn kinh hồn, quanh năm tập thể dục, tay tuy nhỏ nhưng toàn bắp thịt, cứ thế kéo cô mà đi.
"Thích ăn cái gì?" Lục Tinh Diệp hỏi.
"Cháu tùy ý ăn chút gì đó là được." thái độ của Lục Tinh Diệp muốn cùng cô đi ăn cơm vô cùng kiên quyết, Giang Nhược từ chối nữa thì có vẻ không hay lắm, tin tưởng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, trong lòng miễn cưỡng đồng ý nửa vời.
"Vậy để cô chọn ha."Lục Tinh Diệp mở khóa cửa xe, ấn Giang Nhược vào ghế phó lái.
Lục Tinh Diệp lái xe BMW i8 màu đen, kiểu xe thể thao nhưng với đường phố tắc nghẽn ở thành phố Đông Lâm, muốn chạy băng băng cũng khó lòng làm được.
Lái mất gần một tiếng, cuối cùng đã tới nhà hàng Lục Tinh Diệp chọn.
Là một nhà hàng hot trên mạng có phong cách trang trí hết sức sáng tạo được dung hợp với yếu tốt công nghệ, muốn dùng bữa đều cần phải đặt trước, giá cả kinh người, không ít người nổi tiếng, hotgirl đặc biệt tìm đến chỉ vì muốn check in trên mạng xã hội.
Vị trí Lục Tinh Diệp đặt là chỗ cạnh cửa sổ trên tầng hai, sau khi ngồi xuống, hỏi Giang Nhược: "Bây giờ cháu ở nhà Hoài Thâm hả?"
"Vâng." Tuy rằng là cưỡng ép phải vào ở và còn không chung giường.
"Tối nay nhà mình liên hoan, cháu có đi cùng qua đó không?" Lục Tinh Diệp lại cười hỏi.
Lời này mới khiến Giang Nhược ngẩn ra, cô uống một ngụm nước lọc, đặt cốc xuống, rũ mắt xem thực đơn: "Anh ấy chưa nói với cháu."
Việc Giang Khải Ứng ngồi tù chấn động thành phố Đông Lâm.
Lục Tinh Diệp là người nhà họ Lục lẽ nào không hiểu rõ tình hình? Lục Hoài Thâm lại càng không chủ động nhắc tới nhưng anh đảm nhận vai gì trong đó, người nhà họ Lục hẳn là phải tường tận.
Hơn nữa, chuyện Lục Hoài Thâm và Giang Chu Mạn, bọn họ không phải đều trong lòng sáng tỏ như gương sao?
Đại khái, chỉ có chuyện quan hệ vợ chồng giữa cô và Lục Hoài Thâm chỉ tồn tại trên danh nghĩa là người nhà họ Lục không mảy may hay biết.
Hiện tại hoặc là Lục Tinh Diệp đang diễn cảnh thái bình giả tạo, không muốn để bầu không khí quá ngượng ngùng, hoặc là có mục đích khác, định giả ngốc với cô.
Không cách nào làm rõ mục đích của Lục Tinh Diệp cũng không biết cô ta biết bao nhiêu về mối quan hệ giữa mình và Lục Hoài Thâm, Giang Nhược chỉ có thể thận trọng từ lời nói đến hành động, không trực tiếp nói "không đi".
Lục Tinh Diệp nói: "Vậy buổi tối cùng đi đi.
Lúc trước, bố cô biết cháu về nước còn hỏi đến cháu đấy.
Hoài Thâm bảo cháu đang bận.
Tối nay vừa hay gặp nhau, cùng về với cô nhé."
"Không cần đâu."
Giang Nhược chưa kịp lên tiếng xong, Lục Tinh Diệp liền đánh gãy lời cô: "Cháu cũng đã là cháu dâu họ Lục nhà cô rồi.
Kết hôn hai năm chỉ gặp người nhà một lần.
Trước đây, cháu đi học ở nước ngoài, về tình có thể tha thứ được.
Bây giờ nếu như quay về rồi, còn không lộ mặt, có vẻ không hay lắm.
Mọi người đều là người một nhà, say này chung quy sẽ có lúc gặp nhau, đúng không, giống hôm nay bỗng nhiên gặp được cháu, cô kinh ngạc tới mức suýt không nhận ra."
Lục Tinh Diệp tựa lưng vào ghế, ngữ điệu không nhanh như trước nữa, từng câu từng chữ dường như để Giang Nhược nghe cho rõ, nét tươi cười nhạt dần, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Giang Nhược thừa nhận bản thân sai rồi, không nên cho rằng bản thân cô ấy vốn là người dễ thân thiết, lúc này lên thuyền giặc, có thể nói là cưỡi hổ khó xuống đây.
"Vậy lúc nữa cháu nói một tiếng với Lục Hoài Thâm nhé." Lục Tinh Diệp cười toét miệng, ngay tức khắc vắt chân, đưa điện thoại cho Giang Nhược rồi tạo dáng để nhờ cô chụp ảnh.
Giang Nhược: "..."
Vì sao người nhà họ Lục người này so với người kia càng khó đối phó hơn, người này so với người kia càng hiếm lạ hơn.
Ăn cơm xong, Lục Tinh Diệp không cho Giang Nhược đi, nói: "Dù sao thì tối cũng