(Bản dịch này được đăng tải duy nhất trên trang Wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Nói tới cô út lạ kì chỉ thích gây sóng gió kia của nhà họ Lục, Bùi Thiệu cũng phải rụt cổ.
Nhưng cái cô Lục Tinh Diệp này buồn cười hết sức, buồn cười ở chỗ, cô ta tuy rằng chuyên thích đi phá hoại nhưng lại là một kẻ nhát gan, hơn nữa chỉ biết gió chiều nào che chiều ấy.
Bùi Thiệu hỏi: "Vậy cuộc hẹn tối nay với Giang tiểu thư dời sang thời gian khác hay là..."
Lục Hoài Thâm không ngẩng đầu, "Ồ" một tiếng, cau mày, "Nói sau."
Nói rồi tùy ý múa bút, trong phần kí tên ở phía cuối văn kiện rơi xuống một cái tên.
Tiếp theo, dùng đầu bút máy chỉ chỉ đồ vật được đóng gói tinh xảo trên bàn trà, "Trước tiên cậu gửi cái này sang tặng cho cô ấy, còn nữa, lần trước, bình rượu vang đỏ mà ông chủ trang trại rượu tặng đó, vẫn để trong cốp xe của tôi, cậu cũng lấy rồi gửi cùng luôn."
Sau khi Bùi Thiệu nhận lệnh xong lập tức đi làm ngay.
May mắn thay tuy đã đặt bàn trước rồi nhưng chưa báo với Giang Chu Mạn.
Nếu cho cô ấy leo cây thì không phí công sức e rằng còn khó mà làm yên lòng người.
Giang Chu Mạn tuy không ngạo nghễ nhưng cũng không phải người không biết nóng nảy.
Lục Tinh Diệp đi dạo trung tâm thường mại xong liền muốn đưa Giang Nhược về nhà họ Lục trước.
Đại gia đình nhà họ Lục từ già đến trẻ chẳng có ai là ngọn đèn cạn dầu, Giang Nhược với đối phương, thứ nhất chẳng có quan hệ huyết thống, thứ hai chưa từng có liên hệ tình cảm, Lục Hoài Thâm tuổi còn trẻ đã nắm giữ vị trí cực cao, thường có câu không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, dù thế Lục Hoài Thâm chẳng nể mặt ai, tam cô lục bà, các chú các bác ai mà chọc ghẹo đến, y như rằng anh sẽ đâm chọc người ta đến máu chó đầy đầu.
Giang Nhược nói: "Hay là cháu cứ về trước đã, cháu với Lục Hoài Thâm cùng nhau qua đó."
Lục Tinh Diệp nhìn cô vô ý bộc lộ thái độ khó xử, cười chế nhạo nói: "Lục Hoài Thâm cũng không thể che chở cho cháu cả đời, hơn nữa một người đàn ông như cậu ta, thời gian tinh lực hầu hết dùng vào công việc, đương nhiên mong vợ mình có bản lĩnh một mình đảm đương một phương, nếu chuyện gì cháu cũng dựa vào cậu ta, sẽ chỉ khiến cậu ta phiền lòng, lâu dần, cậu ta sẽ nhìn cháu thế nào? Lại nói, bố cô và anh cô, bọn có phải sẽ ăn thịt cháu đâu."
Lục Tinh Diệp nghĩ Giang Khải Ứng thất thế, cô cháu gái Giang Nhược giữa đường nhặt về bị quét ra khỏi cửa này, mặc cho Lục Hoài Thâm có tình yêu khác, thế nhưng lại là chỗ nương tựa duy nhất của cô ấy, cô ấy nhất định muốn tìm mọi cách để ở lại cạnh Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược cũng đang nghĩ, Lục Tinh Diệp này rất biết cách lừa bịp người khác, nhưng cô ta đã nắm bắt sai điểm đột phá, cô không phải là phu nhân hào môn chỉ biết dựa vào chồng mà sống, cô còn chẳng thèm để ý Lục Hoài Thâm nhìn cô ra làm sao ấy chứ.
Tình cảnh Lục Hoài Thâm thế nào cô chẳng quản được, thà bo bo giữ lấy thân mình còn quan trọng hơn.
Hai người mỗi người đều theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình.
Lục Tinh Diệp nhìn thời gian nói: "Khi cháu đến Lục Hoài Thâm cũng tới rồi, cần gì nhất nhất phải đi cùng cậu ta."
Giang Nhược cười cười, đi dự hồng môn yên đâu thể không chuẩn bị tí gì chứ?
Lục Tinh Diệp thấy cô chẳng mảy may xê dịch bèn có chút không vui nói: "Cô đã nói với các anh cháu sẽ về cùng cô rồi, cháu như thế này sẽ khiến cô không thể hạ đài được mất."
Lục Tinh Diệp không ngờ Giang Nhược hay để tâm chuyện vụn vặt như thế, lựa lời khuyên bảo cưỡng bức dụ dỗ đều bất di bất dịch.
Trong lúc cuống lên thế là tự khai ra chuyện mình làm.
Nói rồi lo sợ Giang Nhược tức giận, cũng sợ cô mách với Lục Hoài Thâm, chột dạ mất một lúc lại ngẫm nghĩ, Lục Hoài Thâm xưa nay không bao giờ nhìn thẳng mặt cô, xem chừng sẽ không coi trọng cô nói gì.
Vậy là ngay sau đó lại lí lẽ hùng hồn mà đưa ra tư thái trưởng bối.
"Giang Nhược, đây là cháu tuyên bố không tin tưởng cô út à."
Trong bãi đỗ xe, Lục Tinh Diệp giả vờ tức giận bỏ từng chiếc lại từng chiếc túi mua sắm vào xe.
Nếu không phải trước đó Lục Hoài Thâm đã cảnh cáo cô, Giang Nhược thiếu chút nữa còn bị lời nói của Lục Tinh Diệp đánh động.
Cô đứng ở bên cạnh mặt không đổi sắc nhìn Lục Tinh Diệp diễn tới diễn lui những kĩ xảo diễn xuất.
Cuối cùng mới chịu nhả ra vài lời: "Cháu đi cùng cô nhé."
Lúc này Lục Tinh Diệp mới mãn nguyện gật đầu.
Nhà lớn họ Lục ở Thành Nam, từ trung tâm thành phố lái xe tới đó mất khoảng một giờ, vào giờ cao điểm ít nhất cũng cần hai tiếng.
Trên đường bị kẹt xe một lúc, chỉ còn nhìn thấy tia sáng yếu ớt đang lặn dần ở đằng tây, những vì sao phủ rộng khắp bầu trời vẫn còn chưa tối hẳn.
Lái xe vào trang viên quanh co uốn lượn rồi dừng lại trước nhà chính.
Trong sân đã có mấy chiếc xe hơi đỗ ở đó, những người nên tới đều đã tới trừ Lục Hoài Thâm vẫn đang bị tắc đường.
Lục Tinh Diệp và người đứng đầu nhà họ Lục hiện nay, Lục Chung Nam thường sống ở đây.
Vừa nghĩ tới bản thân sắp sửa phải đối mặt cùng một đám người sắc sảo dạn dày kinh nghiệm, mà mình không chắc đủ bản lĩnh để ứng đối từng thứ một, cảm giác bất an của Giang Nhược càng ngày càng bành trướng kịch liệt hơn.
Thay giày vào nhà, phòng khách lớn dưới tầng không ít người đã rải rác ngồi vào chỗ, cả nam lẫn nữ gần hai mươi người, độ tuổi nào cũng có.
Nói đến thì, so với đàn con cháu lụi tàn nhà họ Giang thì đời sau nhà họ Lục cực kì đông đúc.
Việc khai chi tán diệp được phát huy tới trình độ cao nhất, đàn ông nhà họ Lục gần như đều có một điểm chung là yêu đương lăng nhăng.
Loại gien ấy dường như được di truyền lại từ đời Lục Chung Nam, người đứng đầu nhà họ Lục.
Lục Chung Nam trong thời kì duy trì quan hệ hôn nhân với vợ, trước sau cùng nhiều người phụ nữ khác xác nhận quan hệ sống chung không hợp pháp, hơn nữa còn ngang nhiên đưa đến những nơi đông người, gọi một cái tên mĩ miều là tình nhân.
Trong số đó, có ba người phụ nữ sinh con cho ông ta đồng thời những đứa con đó được thừa nhận thân phận.
Trên danh nghĩa, Lục Kính Chi có bốn con trai, hai con gái.
Cha sinh con, con sinh cháu, với điều kiện Lục Hoài Thâm, cháu trai trưởng được công nhận nhất, tiếp tục sinh chắt nữa thì Lục Chung Nam đã có thể thành công thăng chức lên cụ rồi.
Nếu các anh em họ của Lục Hoài Thâm sẵn lòng tăng tốc khúc cua để vượt xe, kịp sinh con trước anh, ước chừng Lục Chung Nam cũng vui sướng cả vạn lần.
Trong mối quan hệ gia đình phức tạp ấy, mỗi người tình của Lục Chung Nam cùng với con cái trên danh nghĩa của họ tự trở thành một phe riêng, mỗi phe đều có tính toán tư lợi đối với gia sản nhà họ Lục.
So ra, Lục Hoài Thâm một thân một mình có chút đáng thương, mất bố mất cả mẹ, bố còn để lại mẹ kế và con trai cùng cha khác mẹ.
Thế mà người này cứ luôn ngạo mạn, kiểu thái độ muốn xem mấy cái thứ tầm thường đấy có thể chịu đựng ông đây được bao lâu.
Suy cho cùng, thủ đoạn bản lĩnh đều có, địa vị trưởng tử trưởng tôn không thể lay chuyển, tất nhiên người được chọn đầu tiên mà Lục Chung Nam xem trọng sẽ trở thành mục tiêu công kích, âu cũng là điều không thể tránh khỏi.
Lục Hoài Thâm không sợ những người này nhưng Giang Nhược sợ.
Cô đã vào nhà, vốn dĩ mọi người ai nấy đều nói chuyện của mình, Lục Tinh Diệp lại gào lên thật to: "Con về rồi."
Âm thanh sắc nét vang vọng khắp phòng khách rộng rãi, trong lúc đột ngột, ánh mắt từ bốn phía tới tấp phóng qua, tập trung cả lên người Giang Nhược.
Ngay đến người em nhỏ nhất của Lục Hoài Thâm vừa mới lên cấp hai cũng tò mò ngoái đầu đánh giá cô.
Giang Nhược nhìn từng khuôn mặt như thân quen lại lạ lẫm, chẳng rõ ai là ai.
Trước đây, khi hai nhà Giang Lục cùng nhau ăn một bữa cơm, cả một phòng bao lớn chia ra ngồi thành mấy bàn, vị chú này, vị bác kia còn có hai người cô, vợ của Lục Chung Nam cũng chính là bà nội của Lục Hoài Thâm đã mất, nhưng vẫn còn ba người bà khác.
Lúc đó, Giang Nhược nhìn mà hoa mắt chóng mặt, trừ Lục Chung Nam diện mạo lạnh lùng nghiêm nghị thì nhớ rõ ràng nhất chính là Lục Tinh Diệp.
Bởi vì khi ấy, Giang Khải Ứng dùng giọng điệu vừa ngưỡng mộ vừa trêu đùa nói mấy câu với Lục Chung Nam: "Vẫn là ông có phúc, đến già có thêm một đứa con gái, tri kỉ lại hiếu thuận."
Vả lại khi đó, các anh chị em họ còn đang trong thời kì trưởng thành, bây giờ đã trở thành dáng dấp thế này càng thêm khó nhận ra.
Giang Nhược vô thức mím môi, biểu cảm cứng lại, đôi lông mày thanh thoát nhìn có vẻ hơi nghiêm túc.
Dường như Lục Tinh Diệp nhìn ra Giang Nhược vì đâu mà khổ não bèn chủ động đưa Giang Nhược đi làm quen với mọi người.
Lục Tinh Diệp là một người rất giỏi xử lí mọi chuyện, quanh co vòng vèo lôi kéo làm quen với các anh một hồi.
Giang Nhược chào hỏi xong nhóm cô chú này, Lục Chung Nam mới chống gậy từ trên tầng đi xuống, vẫn là ánh mắt quắc thước, nét mặt nghiêm trang đó.
Giang Nhược gọi một tiếng: "Ông nội."
"Ừ" Lục Chung Nam lãnh đạm đáp lại, nhìn xung quanh một vòng, không thấy Lục Hoài Thâm, hỏi Giang Nhược: "Lục Hoài Thâm đâu?"
Ông nói nhanh, nghe ra hơi hướng phương ngữ Bắc Kinh, dưới sự uy nghiêm của ông cụ, Giang Nhược nhất thời lòng dạ rối bời, chẳng nghe rõ ông nói gì, mãi sau mới phản ứng lại là ông hỏi Lục Hoài Thâm ở đâu.
Giang Nhược nói: "Anh ấy từ công ty đi về, xe bị tắc đường ạ."
Lục Chung Nam lớn tuổi, cũng thường thường đau ốm quấn thân, thân hình vốn cao lớn hơi lộ dáng lom khom, ông giơ gậy chỉ theo hướng bàn ăn, "Ngồi trước đi."
Bỗng nhiên lại ngoái đầu nhìn Giang Nhược chăm chú, "Chị hỏi thử nó xem, lúc nào mới có thể đến?"
Giang Nhược gật gật đầu.
Lục Chung Nam nói tiếp: "Nó cho rằng bản thân mình là cái thá gì, lần nào cũng bắt cả nhà phải đợi nó."
Lời này nói trúng tâm khảm của Giang Nhược, lần trước Lục Hoài Thâm nói cô thì tính là cái gì, người tài còn có người tài hơn, bây giờ chẳng theo lẽ thường nữa, anh cũng bị người khác nói anh thì tính là cái gì đấy thôi?
Làm cho tâm lí của cô mới sảng khoái làm sao.
Theo đó khi gọi điện cho Lục Hoài Thâm, tâm trạng cô hớn hở không giải thích được: "Đến đâu rồi, ông nội bảo tôi hỏi anh."
"Năm phút." Giọng Lục Hoài Thâm trầm trầm chậm rãi truyền tới.
"Ừ" Giang Nhược trả lời, nhìn sắc trời đêm dần buông bên ngoài những ô kính cửa sổ, văng vẳng truyền tới tiếng côn trùng kêu, tâm tình cô vui vẻ nói thêm: "Ông anh vừa mới mắng anh đấy."
Bên Lục Hoài Thâm như cười như không nói: "Ông mắng tôi cái gì?"
Khóe miệng Giang Nhược ngập tràn ý cười thanh thuần, trong giọng nói ấm áp âm cuối như muốn tung bay, "Ông bảo anh thì tính là cái thá gì, mỗi lần đều bắt người ta chờ đợi."
Lục Hoài Thâm hít thở nặng nề, nhàn nhạt hừ một câu: "Tiểu nhân đắc chí."
Khi quay người đi vào trong, cả nhà đều đã ngồi xong xuôi, chỉ còn lại ba vị trí, Giang Nhược ngồi vào vị trí trống sát bên trái nhất.
Vừa ngồi vào chỗ, từ trên tầng có một người đàn ông đi xuống, khi đi đến trước mặt Giang Nhược cô mới phát hiện.
Người này xem ra tuổi tác không hơn không kém Lục Hoài Thâm là mấy, từ diện mạo có thể nhìn ra được hai phần giống nhau.
Nếu nói trong vẻ trầm ổn của Lục Hoài Thâm còn mang theo kiêu ngạo liều lĩnh thì người ngày hoàn toàn là kiểu u ám.
Anh ta đứng sau ghế Giang Nhược nhìn cô mấy giây, vẫn nhíu chặt lông mày, Giang Nhược không biết anh ta định biểu đạt điều gì, cũng nghiêng đầu nghi hoặc.
Bấy giờ anh ta mới đưa tay gõ gõ vào lưng ghế của cô nói: "Di chuyển vị trí."
Anh mắt anh ta chỉ về vị trí trống ở giữa.
Lục Chung Nam nhìn anh ta một cái, "Ngồi đâu chẳng như nhau, coi trọng mấy thứ vớ vẩn."
Giang Nhược đứng dậy đổi vị trí cho anh ta.
Người đó ngồi xuống mới khoan thai cười nói: "Chị ấy dù sao vẫn phải ngồi gần Lục Hoài Thâm, ông lại muốn Lục Hoài Thâm ngồi trong tầm tay mình, làm sao lại biến thành cháu coi trọng mấy thứ nhỏ nhặt được?"
Lục Chung Nam liếc xéo anh ta, trợn mắt xoay mặt sang một bên, hướng về phía con trai thứ hai bên tay phải nói: "Tốt xấu gì vẫn phải dạy dỗ thằng con chết tiệt đó nhà anh đi."
Con trai thứ hai nghe lời ống bố nói, hắng giọng giáo huấn con mình, ngữ khí không nặng không nhẹ: "Lục Trọng, nói năng cẩn thận."
Lục Chung Nam giận đến mức suýt chút nữa nuốt không trôi cục tức này.
Liền đó, con trai thứ hai ngoảnh về phía ông bố nói: "Thực ra Lục Trọng nói cũng không sai, Giang Nhược là vợ Lục Hoài Thâm, hai người ngồi cùng một chỗ chẳng có vấn đề gì, cách bố cũng gần, hai năm không gặp, bố có gì muốn hỏi thuận tiện trao đổi, miễn phải chuyển lời cách một khoảng không."
Giang Nhược đếm số lần bị điểm tên, đã thu hút sự quan tâm của không ít người, lại thêm mỗi người đều có ý đồ xấu xa, sớm đã nghiền ngẫm làm thế nào mới dẫn dắt chủ đề đến cô, bây giờ nắm được thời cơ, lập tức có người tiếp lời luôn: "Đúng vậy, Giang Nhược à, làm sao về lâu thế rồi không thấy cháu về đây chào hỏi ông nội?"
Đến cả sống lưng Giang Nhược cũng cứng đờ, trên mặt làm như không có gì nhưng trong lòng gấp rút suy nghĩ một lượt, phải nói sao đây mới có thể khiến những người này không bắt được điểm yếu mà hoạnh họe.
Cô vừa mở miệng vừa suy nghĩ, liền nói mấy câu: "Mới về không lâu ạ, còn đang xử lí chuyện trong nhà, không muốn mang thêm phiền phức cho mọi người.
Lúc trước Lục Hoài Thâm còn bảo cháu hôm nào xong công việc thì về nhà ăn bữa cơm, lễ nghi và lòng hiếu thảo cần có, vẫn phải dốc lòng tới nơi tới chốn.
Hôm nay là đến bệnh viện thăm dì cháu, chỉ là không ngờ trùng hợp quá gặp được cô út."
Lúc nói chuyện Giang Nhược xém chút quắn lưỡi, rõ ràng cảm thấy các vị trong hàng ghế không hẹn mà cùng trầm mặc vài giây, phỏng chừng đang cân đo, trong tình cảnh này lời bịa chuyện có thể có chút hàm lượng kĩ thuật tí được không, chí ít đừng có kiểu sách vở như