Tức khắc Giang Nhược cứng đờ, như chim sợ cành cong, quay người soạt một cái, nhìn người đến đầy cảnh giác, sau khi thấy rõ đối phương, trong lòng bèn thả lỏng.
Cô đã duy trì tư thế cúi đầu suốt thời gian dài, bỗng quay ngoắt người như thế, càng nhanh chóng bị cơn chóng mặt đánh úp, tay chân mềm oặt, cơ thể lung lay sắp đổ liền muốn ngồi xuống bồn cầu.
Lục Hoài Thâm đưa tay túm lấy cánh tay cô định xốc cô đứng lên, "Đứng cho tử tế."
Giang Nhược bịt miệng mình đang dính đầy chất nôn, người như thể càng ngày càng mềm nhũn, cô ỉu xìu nói hết câu: "Tôi choáng lắm, để tôi ngồi một tí."
"Cô định ngồi đâu?" Lục Hoài Thâm hơi nhíu đôi mày rậm, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi đồng tử ngà ngà say sóng sánh nước, dưới ánh đèn càng thêm lóng lánh.
"Bồn cầu ấy." Giang Nhược nói rồi trịnh trọng chỉ vào bồn cầu phía dưới.
Lục Hoài Thâm nhìn dáng vẻ cô đổ xiêu đổ vẹo, bỗng tức đến bật cười, "Cô thử nhìn kĩ lại xem, đây là bồn cầu?"
Giang Nhược nghe lời gục đầu nhìn thử ánh mắt đứng hình vài giây, mới bừng tỉnh đó là bồn tiểu nam, trong nháy mắt cảm thấy thẹn thùng.
Hơn nửa người cô đều dựa vào Lục Hoài Thâm, bàn tay to giữ chặt cánh tay cô để chống đỡ, cô vùi đầu, xấu hổ không thôi.
"Đã uống bao nhiêu rồi?" Lục Hoài Thâm hỏi.
Giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm, khi nhận thức và ý thức đều đã dần mơ hồ, Giang Nhược nghe được, thấy du dương sảng khoái hết sức.
"Chẳng uống được được bao nhiêu..." Giang Nhược hồi tưởng lại vừa mới uống cái gì, tóm lại chỉ là rượu vang và rượu mạnh, còn đã uống bao nhiêu thì bỗng nhiên như chẳng còn kí ức vậy, mí mắt cũng ngày càng nặng trĩu, cả người vừa mệt vừa buồn ngủ, hận không thể lập tức nhắm mắt ngủ một giấc.
Giang Nhược cảm thấy có chỗ không ổn, tuy nói cô không thắng được cảm giác say, rượu kia nồng độ cồn cũng cao, nhưng để cơn say bốc lên vẫn cần phải có quá trình và thời gian nhất định, sao mà tình thế lại sống động thế này.
"Tôi..." Trong đầu Giang Nhược ù ù, thế giới như thể bị mất âm thanh, một khoảng yên ắng, khuôn mặt Lục Hoài Thâm trước mắt càng ngày càng mờ nhạt, cô cố gắng mở to mắt, nhưng chỉ còn sót lại một mảng sáng trắng xóa, cô vội vàng hoảng hốt muốn bắt lấy áo sơ mi của anh để mượn lực, thế nhưng ngón tay đã chẳng còn chút sức lực nào.
......!
()
Khi tỉnh lại, tay chân Giang Nhược vừa tê vừa nhũn, không cựa quậy được, trước mắt lúc mờ lúc tỏ, ý thức hỗn độn không rõ, khiến cô khó mà phân biệt mình ở nơi đâu.
Cô mở mắt một lúc mới phát giác người đang ở trên xe, thứ mà khi mờ khi tỏ kia chính là đèn đường hai bên phố xá, con đường này không phải là đường phồn hoa náo nhiệt của thành phố, trên đường người đi lại thưa thớt, hai bên theo thời gian mọc lên những tòa nhà chung cư cao vút, nhà nhà đèn đuốc sáng sủa lóa mắt dưới trời đêm.
Quang cảnh đó quá đỗi tráng lệ, thêm vào đó tư duy của cô ở vào trạng thái lập lờ giữa mơ hồ và thanh tỉnh, nhìn qua lại có cảm giác như đang nằm mơ.
Cô cất giọng yếu ớt, như kiểu uể oải mị hoặc lúc mới tỉnh giấc, cũng muốn cử động chân tay mỏi nhừ để thả lỏng gân cốt, kết quả là phát hiện nhấc tay mình lên khó khăn vô cùng, vừa động ngón tay đã có cảm giác tê rần từ cổ tay chạy tán loạn đến đầu ngón tay.
Kí ức trước khi mất đi ý thức dần dần đổ về, cô đã hiểu trong rượu mình uống bị người ta bỏ thứ gì đó.
Cô kinh hoàng tới nỗi máu chảy ngược, tay chân lạnh ngắt.
Giang Nhược muốn tìm cách chứng thức điều gì đó nên chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt là nỗi hoảng sợ chưa tan biến, còn mang theo chút mong ngóng.
Tay Lục Hoài Thâm gác lên hộp tì tay ở giữa, một tay đang chống má nhìn cô, sau khi thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô, mặt anh chẳng biểu hiện cảm xúc gì, nói: "Biết sợ rồi à?"
Dưới ánh sáng mờ mờ trong xe, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh lộ ra không ít vẻ ôn hòa, nhưng đôi mắt đen vẫn sâu thẳm y như trước, lờ mờ ẩn chứa sự lạnh nhạt và xa cách.
Giang Nhược nhắm mắt, xoay đầu lại rồi mới mở mắt, nhìn nóc xe chăm chú, mới hoàn toàn thả lỏng.
Thả lỏng sau khi căng thẳng cao độ làm người ta nhất thời nảy sinh cảm giác sức cùng lực kiệt.
Hẳn là cô chưa ngất quá lâu, trong xe mở điều hòa, trên người cô được đắp thêm một tấm chăn mỏng.
Qua hồi lâu mới hỏi: "Định đi đâu?"
Lục Hoài Thâm bình thản nói: "Định đưa cô đến cho Lương tổng."
Giang Nhược không ngốc đến mức coi lời này là thật nhưng nghe thấy hai chữ Lương tổng, nỗi hoảng hốt thuận theo sống lưng bò dần lên sau gáy, trái tim hết nhẹ nhõm lại căng thẳng, căng thẳng rồi lại nhẹ nhõm.
Nếu thật sự để Lương tổng thực hiện được ý đồ, không dám đảm bảo Thẩm Trình Cẩm sẽ không vì vụ làm ăn này mà đưa cô qua đó.
Xảy ra chuyện ở những nơi như thế, thật sự có thể nói là cầu cứu trong vô vọng.
Người cô đang toát mồ hôi, so với lúc mới tỉnh hình như sức lực đã hồi phục một chút, sau khi được được một đoạn cô cũng phát hiện đây là đường về biệt thự Lâm Hải, dáng vẻ cô bây giờ mà quay về để người nhà nhìn thấy quả thực cũng không hay.
Giang Nhược nói giọng thờ ơ: "Tôi muốn gọi điện thoại cho Trình Khiếu."
Lục Hoài Thâm lấy điện thoại ra tìm số, Giang Nhược ngăn lại, lời ít ý nhiều: "Dùng của tôi."
Lục Hoài Thâm chau mày, lộ vẻ mất kiên nhẫn rõ mồn một nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Giang Nhược vừa nhớ đến lúc từ phòng bao chạy ra mình chưa đem túi theo thì Lục Hoài Thâm đã hơi cúi người, thò tay lấy điện thoại trong túi xách đen cạnh chân cô.
"Ai giúp tôi xách túi ra thế?"
"Trợ lí của Thẩm Trình Cẩm."
Giang Nhược đưa tay ra khỏi tấm chăn mỏng, dùng đồng thời hai tay mới có thể cầm chắc được điện thoại, mà tay vẫn còn khẽ run rẩy.
Cô vừa tìm số vừa nghĩ, loại thuốc này có khi nào sẽ lưu lại hậu di chứng không? Lại nghĩ sự xuất hiện của Lục Trọng và Hạ Tông Minh có phải là ý của Lục Hoài Thâm, đặc biệt đến giải vây thay cô? Người quen mà Thẩm Trình Cẩm muốn gặp ắt hẳn là Lục Hoài Thâm, vậy là Thẩm Trình Cẩm nói với Lục Hoài Thâm cô ở đây sao? Nhưng làm thế nào mà anh ta biết quan hệ giữa cô và Lục Hoài Thâm?
Luôn cảm thấy trong chuyện này có mối quan hệ dây mơ rễ má, tất phải do một mắt xích nào đó liên kết tất cả mọi chuyện với nhau.
Nhưng cô không đủ tỉnh táo, hiệu quả của thuốc đã giảm đi nhưng cảm giác choáng váng vẫn đang tiếp diễn, năng lực suy xét cùng khả năng tư duy logic cũng giảm mạnh, trong đầu lộn xộn, không cách nào tổng hợp các loại thông tin một cách logic rõ ràng.
Đúng lúc này điện thoại đã kết nối.
Giang Nhược: "Trình Khiếu, tối nay chị không về đâu, em chú ý trong nom mẹ một chút."