Cánh tay bế mình rắn rỏi vững chãi, Giang Nhược như thể dự cảm được điều gì nhưng chưa kịp bắt lấy nó, ngẩn ngơ một lát liền nói: "Tôi ở phòng cho khách."
Giọng điệu cô lơ lỏng bình thường nhưng chỉ có bản thân cô biết cổ họng đang thắt lại.
Lục Hoài Thâm không tiếp lời cô, cũng chẳng thay đổi hành động, vặn tay nắm cửa mở phòng ngủ, khẽ nhấc đầu gối đẩy cửa vào.
Lúc này Giang Nhược không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn anh, hiện tại cô nhìn từ góc độ này, đường cằm anh cương nghị, dáng vẻ thêm cao vời vợi, sống mũi cao thẳng, thậm chí có thể nhìn trực quan độ dài lông mi của anh.
Góc độ đó khiến cô có cảm giác lạ lẫm hơn, càng khó nhìn thấu biểu cảm cùng ánh mắt anh, cũng khó mà phân biệt được cảm xúc của anh lúc này.
Lòng cô xuất hiện cảm giác hoang mang không thể nói rõ, cố gắng nhẫn nhịn không để nó lộ ra.
Khi Lục Hoài Thâm bế cô đi đến bên giường và ném cô xuống, ngay thời điểm bị quăng ra Giang Nhược liền ôm chặt cổ anh, chân vừa chạm xuống giường, cô bèn gập đầu gối quỳ xuống giường.
Người cô cứng đờ, "Tôi vừa mới ngồi xuống đất một lúc, sẽ làm bẩn giường anh."
Khi Lục Hoài Thâm vào cửa vẫn chưa bật đèn, ánh đèn hành lang không đủ để chiếu sáng khắp căn phòng, tia sáng bắt đầu càng ngày càng mờ nhạt từ chỗ cách cửa khoảng một mét, lúc kéo dài đến bên giường chỉ còn là tia sáng mong manh.
Lục Hoài Thâm lại quay lưng hướng ra cửa, thân hình cao to ngược sáng che chắn tất cả tâm nhìn của cô.
Giang Nhược quỳ trên giường, thu nhỏ sự cách biệt với chiều cao của Lục Hoài Thâm, nhưng vẫn giống như trước chẳng thể cao bằng anh.
Mắt cô nhìn thẳng, ngó đăm đăm cằm anh chứ không chịu nhìn lên mặt vậy mà nhất quyết không buông tay.
Vốn dĩ sức lực nam nữ khó ngang bằng, bây giờ cô bủn rủn vô lực thế này, ngay cả sức để vùng vẫy còn chẳng có.
Cô sợ một khi ngã xuống thì sự tình tiếp theo sẽ càng trở nên khó khống chế.
"Vậy thì cởi ra."
Bốn chữ lạnh tanh rơi xuống gõ từng cái lên đỉnh đầu cô.
Khi anh nói, hơi thở ấm áp phun lên trán cô, Giang Nhược cảm thấy trái tim vô cớ bỗng luống cuống.
Lục Hoài Thâm vừa nói xong, Giang Nhược liền cảm nhận được tay anh thò ra sau lưng mình dò tìm, từ eo đến mong mò mẫm sờ qua sờ lại, động tác nhanh gọn quyết đoán, hình như đang tìm khóa kéo chân váy.
Nhưng váy cô mặc hôm nay là thiết kế dạng khuy, vốn chẳng có khóa kéo nào.
Giang Nhược cuống quýt cắn môi muốn bắt lấy tay anh, Lục Hoài Thâm rất quyết liệt mà động tác của cô chậm chạp lại chẳng có tí sức nào, lần nào cũng chưa kịp chạm đến anh thì lòng bàn tay to nóng rực đã vươn sang chỗ khác, cách một lớp vải khiến cô cảm nhận chân thực nhiệt độ của anh cùng với những ngón tay lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve xoa nắn.
Hai người âm thầm đọ sức trong đêm tối, cuối cùng Lục Hoài Thâm vứt toẹt ra một câu: "Tự cởi đi."
Giang Nhược quật cường ngửa đầu nhìn anh: "Tôi không đấy."
Đôi mắt đã thích ứng với bóng đêm, cho dù ánh sáng hơi yếu thì cô vẫn có thể nhìn rõ ngũ quan của anh cùng đôi mắt đang cô kìm nén cơn giân nhưng chẳng kìm nén nổi kia.
Lục Hoài Thâm ấn vai cô, cúi đầu nhìn, "Giang Nhược, đừng thách thức giới hạn của tôi."
"Anh có giới hạn chắc?" Giang Nhược hỏi, ngừng một lát, lại dùng nhữ khí chắc nịch tự hỏi tự trả lời: "Anh không có."
Lục Hoài Thâm gật gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo hết lớp này đến lớp khác, "Đúng thật, tôi không có, dẫu sao cái giới hạn ấy cũng chẳng thể khiến người ta sảng khoái một lần."
Nói rồi bèn chẳng thèm để ý đến cái khác nữa, vươn tay định xé phăng váy áo của cô luôn.
Giang Nhược giơ tay vừa cào vừa đánh anh, xoẹt một tiến, vải áo rách tan tành, trên lành da ấm nóng truyền đến cảm giác lành lạnh.
Giang Nhược đỏ cả mắt, há miệng cắn nghiến lấy bả vai anh, cách lớp áo, hàm răng ra sức găm vào da thịt, Lục Hoài Thâm chịu đau mà không ừ hữ tiếng nào, bất chấp răng lợi miết trên da sẽ mang lại cảm giác đau đớn để kéo người cô ra, đẩy một cái nhào xuống giường.
Khi Giang Nhược ngã lên chăn mềm mại, lập tức bị anh đè người lên.
Cô cắn răng, cực lực phản kháng nhưng chẳng hiệu quả, từng cơn lại từng cơn tuyệt vọng ập tới ào ạt, lí trí duy trì suốt bấy lâu cuối cùng bị tan rã tức thì, cô run cầm cập gào lên với anh: "Lục Hoài Thâm anh chỉ biết cưỡng bức tôi! Người bảo tôi cuốn xéo là anh, tôi đã cút xéo ra xa rồi nhưng chính anh lại muốn tới gây gổ với tôi, trước mặt thì anh chuẩn bị cưới Giang Chu Mạn, thế mà sau lưng vẫn còn lên giường với tôi, Giang Chu Mạn biết không?"
Cô dùng sức rất mạnh, chưa được mấy câu hơi thở đã phập phù, hít thở không thông, nghe có vẻ rất giống đang nghẹn ngào khóc thút thít.
Bỗng nhiên động tác của Lục Hoài Thâm đều khựng lại, Giang Nhược trừng mắt nhìn anh không chớp.
Rất lâu sau, anh vẫn không động đậy gì, chỉ cứ thế nhìn cô, ánh mắt tựa biển sâu dưới trời khuya, là đêm đen tối tăm vô cùng vô tận.
Sự trầm mặc đột ngột bị anh phá vỡ: "Đây là cô đang ghen hả? Vì tôi nói đỡ cho Giang Chu Mạn, vì tôi bảo cô cút đi?"
Giang Nhược sững sờ vài giây, đột nhiên hoảng hồn, sinh ra một loại cảm giác xấu hổ và giận dữ không chốn dung thân.
Thực ra Lục Hoài Thâm là dạng người thông minh, đôi mắt đó nhìn thấu lòng người, chút tâm tư cỏn con của cô ấy với anh, sao dám nói anh chưa từng nhận ra tí nào?
Cứ lấy ngay đêm đó mà nói, nếu chẳng có bất kì cảm giác gì với anh, nếu chẳng mảy may động lòng với anh thì dù anh có vì người phụ nữ khác mà mắng cô ấy, cực kì khinh thường và tàn nhẫn thì cô ấy vẫn có thể mỉm cười đối mặt, vì cô ấy chẳng quan tâm.
Ngược lại, càng để ý một người thì càng để ý tới ánh mắt của anh ấy, mỗi từ làm tổn thương người khác được nói ra đều giống như một con dao sắc, từng nhát một cứa vào trái tim, chỉ dăm ba câu đã khiến người ta khó mà chống đỡ.
Trong bệnh viên, thái độ của cô ấy với anh đã biến thành cực kì cực đoan, trước kia có kháng cự đi chăng nữa cũng chưa từng kịch liệt như vậy, thà tự làm mình bị thương cũng không muốn anh chạm vào cô ấy.
Thật sự Lục Hoài Thâm không nhận ra điều gì sao?
Lục Hoài Thâm giữ đầu cô, phủ phục sát bên, giọng trầm thấp hỏi từng câu từng chữ: "Giang Nhược, cô thích tôi à?"
Giang Nhược nhất thời như rơi xuống hầm băng.
Cảm giác này so với lúc bị vạch trần trước mặt mọi người cũng chẳng khác biệt là mấy, thời điểm ấy các loại cảm xúc đều tranh giành chiếm cứ trong đại não.
Cô lạnh lùng nhìn anh, môi cũng run rẩy theo, "Thích anh thì làm sao? Có phải là anh thấy đầu tôi có vấn đề không, anh coi tôi như kẻ thù, đối xử lạnh nhạt với tôi, thế mà tôi còn thích anh? Có phải trong lòng anh cười nhạo tôi vô dụng, cảm thấy tôi thích bị ngược đãi không? Có điều ấy mà, thích anh đơn giản bao nhiêu thì ghét anh cũng dễ dàng bấy nhiêu, hai thứ