Tôi được Hàn Tuấn đỡ dậy, lại nghe anh ta quan tâm"Em không sao chứ?"
"Vâng, tôi, tôi không sao! Cảm ơn anh!" Tôi đỏ mặt. Được một người đàn ông ưu tú như này đột nhiên theo đuổi cùng quan tâm tôi nhất thời không tiếp thu nổi, đấy là chưa nói tới chính bản thân tôi cũng không thể tiếp nhận Hàn Tuấn bây giờ được.
"Hàn Tuấn, tôi..." tôi vốn muốn nói tiếp nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm của Mộ Thiếu Quân đang đặt trên người mình khiến tôi bất giác sợ hãi lùi lại vài bước không dám nói. Cảm giác như nhìn thấy người chồng phát hiện mình đang ngoại tình cùng đàn ông khác giữa thanh thiên bạch nhật vậy.
"Dung nhi, em sao vậy?" Hàn Tuấn thấy sắc mặt tôi đột nhiên trắng bệch thì lo lắng xoay mặt tôi lại quan tâm hỏi.
Hành động này đều thu hết vào trong mắt của Mộ Thiếu Quân. Đương nhiên, cảnh tượng chói mắt vừa rồi anh cũng chứng kiến. Trong lòng vạn phần khó chịu, mặt anh trầm lại, anh tức giận chưa kịp suy nghĩ mà chân đã đi về phía Hàn Tuấn cùng cô đang nắm tay xoa đầu thân mật kia.
"Hàn tổng cũng tới đây dùng cơm! Thật trùng hợp!" Mộ Thiếu Quân hỏi một câu lạnh nhạt, ánh mắt lại chăm chăm nhìn lên người con gái đang trong lòng Hàn Tuấn .
"Thật trùng hợp!" Hàn Tuấn cảm nhận được địch ý từ người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, dĩ nhiên ánh mắt Mộ Thiếu Quân nhìn ai anh ta có thể thấy rõ, trong lòng cũng rất khó chịu vì người mình thích cũng bị một con sói khác nhắm trúng.
Vậy là Hàn Tuấn đột nhiên cảm thấy mình phải nhanh chóng đem cô về nhà, khẳng định chủ quyền vì bây giờ đã có hai đối thủ cạnh tranh rồi! Nghĩ vậy ánh mắt Hàn Tuấn nhìn Mộ Thiếu Quân 'xoẹt xoẹt ' vài tia lửa cảnh cáo.
Tôi đứng giữa hai người đàn ông mà cảm thấy lạnh hết sống lưng , nhìn thấy rõ ánh mắt hai người họ đang đối địch.
Chỉ biết dở khóc dở cười.
Một người mới quen hôm qua, hôm nay đòi theo đuổi tôi. Một người từng là chồng cũ nhưng giờ đã ly hôn được nửa năm rồi. Gặp nhau trong hoàn cảnh này, ông trời là đang đùa cợt tôi sao?
Cả hai người đàn ông này, dù là ai đi chăng nữa , ít nhất hiện tại , tôi cũng không muốn liên quan gì cả.
"Tôi xin phép đi trước" tôi cười nhạt nói, không nhìn cả hai người kia vội vàng dời đi.
Mà bên trong nhà hàng, không khí đột nhiên giảm mạnh, sát khí nồng nặc từ hai người đàn ông bất phàm kia tỏa ra khiến mọi người đều chảy mồ hôi lạnh sợ hãi.
Họ cảm thấy họ rất đáng thương, họ là những công dân vô tội .Chứng kiến tình tay ba thì thôi đi nhưng cũng phải cho họ ăn xong bữa cơm trưa một cách yên lành chứ!
Đúng là nghĩ thì cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi, chứ nào có ai có gan tiến tới mà góp ý vài câu!
Hai người đàn ông này, thân phận của ai cũng hoành tráng không thể đụng vào, mà cô gái kia, vừa nãy lại lạnh nhạt đến vậy với họ cũng không làm sao, chắc mẩm quan hệ của ba người này thực không đơn giản.
Nhưng nói là nói vậy, đa phần mọi người cũng là mang tâm tính xem kịch hay. Đặc biệt là kiểu tình tay ba giữa các cô cậu con nhà giàu. Khi không còn chuyện gì vui, họ cũng chẳng buồn quan tâm.
Hai nam nhân ưu tú trên thương trường, tuy rằng biết danh tiếng của nhau nhưng cũng chưa từng là đối thủ gay gắt gì.
Bất quá, sau ngày hôm nay có cái gì đó đã thay đổi. Hàn Tuấn thấy cô rời đi thì cũng không muốn ở lại nữa. Còn Mộ Thiếu Quân thì lưu lại, đi thẳng lên phòng tổng thống gặp một người bạn mới về nước.
Mặt khác, đối với sự lạnh nhạt của cô đáng nhẽ ra anh phải cảm thấy vui mừng mới đúng nhưng anh lại không vui, hôm qua thấy cô vui cười cùng nam nhân khác, hôm nay lại thấy cô chung một chỗ với Hàn Tuấn.
Trong lòng Mộ Thiếu Quân ngũ vị phức tạp, đặc biệt là tức giận, nguồn cơn tức giận lại vừa không hiểu từ đây ra vừa không thể dập tắt.
Phải miễn cưỡng lắm, anh mới ép được nhưng cảm xúc khó nhịn này xuống cùng Cố Dư Thiên