Sau khi liên lạc với Lưu quản gia vài lần tôi biết rằng mình sẽ có một cơ hội tìm lại chiếc nhẫn.
Ba ngày sau, Mộ Thiếu Quân sẽ đi công tác bên Mỹ khi đó tôi có thể về đó tìm nhẫn. Qua mấy lần nói chuyện với chú Lưu tôi cũng biết được đôi chút.
Sau khi tôi ly hôn với anh, ba tháng sau ba mẹ Mộ trở về biết được sự thật liền đau lòng không thôi.
Mẹ Mộ lại không thích Lục Thanh Hoa, cô gái anh muốn lấy làm vợ , với sự kiên quyết của anh, mẹ Mộ dứt khoát không thèm để ý, nhưng cũng không đồng ý cho Lục Thanh Hoa ở lại biệt thự.
Sau khi Lục Thanh Hoa về nhà họ Lục sống, cha mẹ Mộ cũng ra nước ngoài, không thèm quan tâm đến anh nữa.
Còn về phần tôi lại không thấy cha mẹ chồng nói lời nào, họ chỉ lặng lẽ thở dài rồi dời đi.
Họ càng như vậy tôi lại càng áy náy. Cũng muốn một lần gặp mặt xin họ tha thứ nhưng giờ họ đã ra nước ngoài, đến một cơ hội cũng không còn nữa.
Ba ngày sau, chính là buổi tối hôm đó tôi có mặt tại biệt thự của Mộ Thiếu Quân.
Quản gia Lưu cùng mọi người đều rất chào đón tôi, sau khi chào hỏi mọi người vài câu thì tôi lên thẳng phòng mình.
Căn phòng này từng được tôi cho rằng là phòng ngủ của tôi và anh nhưng mà...mộng ước cũng chẳng phải hiện thực.
Thôi ngẩn người, tôi chuyên tâm vào tìm nhẫn.
Sau một lúc tìm kiếm cuối cùng tôi cũng thấy chiếc hộp nhung màu đỏ mà mình cất tại tủ.
Bây giờ tôi mới nhớ ra, trước khi đi tôi đã để quên nó tại đây, vậy mà cứ nghĩ là mình cầm theo rồi lại để quên mất ở đâu. Tôi vui vẻ cất nhẫn vào túi xách rồi chuẩn bị dời khỏi.
Trước khi dời phòng tôi lại có chút ngạc nhiên vì phòng rất sạch sẽ, như vậy có thể đoán ra phòng này vẫn thường xuyên được quét dọn.
Chiếc chuông gió tôi treo trước cửa sổ đang kêu 'leng keng' rất vui tai, tôi lưu luyến nhìn phòng một lần nữa rồi mở cửa ra ngoài.
Thế nhưng mà có đánh chết tôi cũng không dám tin người đàn ông đang đứng trước cửa phòng tôi trong bộ dáng hơi say kia là người mà quản gia Lưu nói đã đi công tác nước ngoài, Mộ Thiếu Quân.
Mắt tôi trừng lớn, tôi cảm giác được nguy hiểm đang tới gần mình.
"Anh..." tôi sợ hãi lùi lại mấy bước cảnh giác. Mộ Thiếu Quân có vẻ đang say nhưng mà đôi mắt anh nhìn tôi đầy kinh nghi(kinh ngạc+nghi nghờ) và phức tạp.
Tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt âm trầm kiểu này của anh dành cho mình. Tôi sợ hãi!
Trước đây, dù là chuyện gì xảy ra Mộ Thiếu Quân sẽ luôn dùng thái độ lạnh nhạt và ghét bỏ nhìn tôi, một biểu cảm dư thừa sẽ không bao giờ có. Bây giờ, anh khác thường như vậy khiến tôi vô cùng bất an.
Anh từng bước ép tôi vào phòng, tôi sợ hãi giật lùi mà một câu cũng không dám thốt ra. Lý trí mách bảo tôi phải nhanh chóng dời khỏi đây, tôi định chạy khỏi phòng nhưng tay chưa kịp cầm được vào chốt cửa cơ thể liền bị giữ chặt lại, tiếp theo đó đầu óc tôi choáng váng khi bị Mộ Thiếu Quân đột ngột bế thốc lên vai rồi ném xuống giường lớn.
Không một lời, đè lên người tôi, ánh mắt anh đỏ ngầu hiện lên những tia máu.
Tôi có cảm giác mình bị chú Lưu lừa.
Bên ngoài, sau khi chú Lưu nhìn thấy Mộ Thiếu Quân ép Tuyết Dung vào phòng thì thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ biết xin lỗi Tuyết Dung đã bị ông lừa.
Ông cũng là bất đặc dĩ thôi, sau khi cô liên hệ với ông, ông đã gọi điện cho Lương Y Hân. Rồi theo lời bà, lừa cô đến đây, chuốc rượi thuốc cho thiếu gia để hai người này sớm gạo nấu thành cơm.
Mặc dù quản gia Lưu cảm thấy cách làm này có hơi quá...bỉ ổi nhưng mà lòng cũng chẳng thể làm gì. Dù sao, chuyện này hại ít lợi nhiều. Ông cũng không cảm thấy quá áy náy.
Còn bên trong phòng, Mộ Thiếu Quân lại đăm chiêu nhìn tôi mặc dù tôi đang ra sức đánh đấm lên lưng lên lồng ngực rắn chắc của anh.
"Mộ Thiếu Quân, mau đi xuống nhanh! Anh làm cái gì vậy hả?" Tôi vừa sợ vừa giận hét lớn.
"...."
"Anh điếc sao? Mau đi xuống!" Tôi ra sức đẩy anh xuống. Làm sao đây? Anh cứ nhìn tôi như vậy lại không nói gì cứ như trúng tà bất động.
Anh muốn cái gì?!
"..."
“Làm ơn, Mộ Thiếu Quân, anh mau đi xuống. Anh có biết tôi là ai không hả?! Là người phụ nữ anh căm ghét nhất đấy! Anh say rồi! Anh không tỉnh táo, tôi sẽ gọi quản gia Lưu đến chăm sóc anh, được không?”
Tôi vừa cuống vừa sợ, thử mở lời cầu xin người phía trên vẫn đang trầm mặc nhìn mình đầy ẩn nhẫn.
“Cô...Định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi?”
Tôi kinh hoảng. Tôi không hề có suy nghĩ đó.
“Tôi không có, hoàn toàn không có. Bây giờ anh mau đi xuống, tôi lập tức biến mất khỏi mắt anh, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.” Tôi vội vàng thanh minh.
Đột nhiên xuất hiện tại đây, lại bị anh nhìn thấy, có ngàn lý do giải thích chắc chắn anh cũng không tin