“Đứng trước mặt tôi mà em vẫn có gan nhắc tới tên đàn ông khác! Ha!” Diệp Lăng Tây cơ hồ muốn bóp nát cằm của cô, sự tức giận khiến tròng mắt của anh đỏ ngầu, “Muốn thoát khỏi tôi, em đừng hòng! Muốn về bên tên đó sao? Em cũng đừng mơ!”
Ánh mắt Diệp Lăng Tây trở nên điên cuồng và đáng sợ hơn bao giờ hết, ánh mắt khủng bố này cơ hồ khiến Chung Hân sợ hãi run rẩy. Cô, cô biết người đàn ông này rất ghét cô, cũng rất đáng sợ, nhưng, nhưng chưa bao giờ anh tỏ ra thế này trước mặt cô.
“Sợ?” Diệp Lăng Tây có chút mất khống chế, anh tinh tế cảm nhận được biến đổi của người dưới thân, nhìn cô lạnh lùng không cảm xúc hỏi.
Chung Hân mím môi không nói, cô muốn phản kháng lại anh, không muốn nghe theo lời anh nữa, cho dù trong lòng có sợ hãi như thế nào thì lần này cô vẫn phải chống lại anh. Người đàn ông cầm thú này sao còn phải quan tâm cô làm gì?
Thấy cô bướng bỉnh không trả lời mình, Diệp Lăng Tây cơ hồ muốn bốc hỏa. Hay lắm! Trong hai mươi tám năm nay cũng chỉ có cô mới có gan khiến anh tức giận lại mất bình tĩnh không khống chế được cảm xúc như vậy.
Nếu không muốn nói, thì đừng nói nữa.
“Diệp Lăng Tây…ưm…” Đây là bệnh viện đấy? Bạn cô, bạn cô vẫn còn đang ngoài kia mà….
Chung Hân bất ngờ bị Diệp Lăng Tây dùng lực bóp má, rồi bị cưỡng hôn. Cô yếu ớt phản kháng lại nụ hôn mạnh bạo này của anh, nước mắt chua xót rơi ra không ngừng nhưng người đàn ông trước mắt lại không quan tâm, cứ ỷ mạnh ức hiếp cô.
Không yêu sao phải hôn cô? Bị điên!
“Lạc Chung Hân!” Diệp Lăng Tây bị cô cắn rách môi, anh vì đau mà tỉnh táo lại, bị đau mà rời khỏi môi cô, đưa tay lên khóe miệng lau đi vết máu kia, tức giận trừng mắt nguy hiểm nhìn người con gái to gan trước mặt.
“Mong bác sĩ Diệp tự trọng, đây là bệnh viện.” Chung Hân lạnh nhạt nói, cô điều chỉnh lại quần áo bệnh nhân đã xộc xệch trên người, sau đó không nhìn người đàn ông đang đen mặt trước mắt, nằm xuống quay lưng lại.
“Nếu anh đã khám xong thì vui lòng ra khỏi đây đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Em….” Diệp Lăng Tây tức giận định đi tới kéo cô dậy nói chuyện với mình, nhưng đúng lúc này anh lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Tuyết Dung và Mộ Thiếu Quân bên ngoài, nên đành rời đi trước.
Nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại, nước mắt trên mặt cô cơ hồ như đê vỡ bờ mà tràn ra.
Tại sao lại thế này? Tại sao lại để cho cô gặp gỡ người đàn ông này chứ?
Tuyết Dung mở cửa phòng bước vào, cô yên lặng nhìn bờ vai gầy gò của bạn mình đang không ngừng run rẩy, trái tim đau đớn thay. Rốt cuộc bạn cô với người đàn ông kia đã xảy ra chuyện gì mà lại đến nông nỗi này?
*****
“Vậy ra, chuyện của cậu là như vậy!” Tuyết Dung ngồi bên cạnh giường bệnh Chung Hân, cô vừa gọt hoa quả vừa lắng nghe mọi chuyện đã xảy ra với cô ấy trong quãng thời gian vừa qua.
Cô lúc này mới biết được, bạn cô lại gặp phải tình cảnh éo le và khó xử như vậy.
Chung Hân nhận lấy miếng táo cô đưa cho, cười buồn một tiếng, “Mình cứ ngỡ, người mình thích là Mạc Triết Vũ, nhưng bây giờ, trái tim mình nó lại….” Lại thích Diệp Lăng Tây, người đàn ông đáng sợ và lạnh lùng ấy!
“Đừng nghĩ ngợi nhiều.” Cô nói, “Tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời. Nếu cậu không gạt bỏ được nó thì hãy chấp nhận đi.”
“Mình đã chọn lựa ra đi, nhưng không ngờ, trên đường trở về lại gặp tai nạn, cũng thật buồn cười là, chạy đi trốn lại vẫn chạm mặt anh ấy!” Chung Hân nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
“Diệp Lăng Tây quả thực là quá đáng!” Tuyết Dung bỗng nghĩ tới lời nói giữa cô với Mộ Thiếu Quân, anh nói Diệp Lăng Tây yêu Chung Hân, mà giờ cô biết hai người này yêu nhau nhưng không ai chịu thừa nhận.
Chung Hân hình như không biết Diệp Lăng Tây cũng yêu mình, nhưng cô có nên nói cho cô ấy biết hay không?
Nhưng Diệp Lăng Tây hình như cùng một người phụ nữ khác chung một chỗ rồi nên bạn cô mới đau khổ ra đi. Nếu mà nói, chẳng phải lại gieo hi vọng hão huyền cho cô ấy sao? Cô ấy sẽ càng đau, càng tổn thương hơn.
Vì vậy, Tuyết Dung càng nghĩ càng thấy mình không nên nói thì hơn.
Hai cô gái ngồi nói chuyện với nhau suốt một buổi chiều, đến tầm gần bảy giờ tối vì có hẹn từ trước với Cố gia rồi nên cô phải đi.
Mộ Thiếu Quân sau buổi trưa có rời khỏi để trở lại công ty làm việc, còn cô thì ở lại với Chung Hân. Hiện tại, Mộ Thiếu Quân lại quay lại để đón cô đi.
“Hai người đi đi. Cảm ơn đã tới đây lo cho mình.” Chung Hân nhìn cô cười nói. Mộ Thiếu Quân đang đứng chờ cô bên ngoài cửa phòng bệnh.
Trước khi đi cô nhìn cô ấy, “Bác sĩ nói cậu chỉ cần nghỉ ngơi khoảng ba ngày sau là có thể xuất viện rồi. Mai mình lại tới đây thăm cậu, cháo mình có mua để trên bàn kia, nhớ phải ăn trước khi nguội nhé!”
“Được, mình biết rồi mà!” Chung Hân gật đầu cười đã biết, xua tay đuổi người.
Thấy