Tuyết Dung ngại ngùng đối mắt với anh, hai má cô hơi ửng hồng. Trước nay cô chỉ xem bộ dáng bên ngoài của mình cũng là dễ nhìn, nhưng khi được khen thế này, nhất là lời khen của người đàn ông cô thầm yêu, cô vừa cảm thấy vui mừng lại bất ngờ.
Mộ Thiếu Quân trước kia, sẽ không như vậy!
Khoảng thời gian này, cô luôn tự hỏi mình, Mộ Thiếu Quân anh có thích cô, dù chỉ một chút thôi không? Thậm chí cô còn muốn hỏi thẳng anh, những hành động và lời nói của anh bây giờ là thật lòng sao, hay như những lời Lục Thanh Hoa nói, đều là giả thôi?
Cô không cần anh yêu cô, chỉ cần anh thích cô dù chỉ một chút chút thôi cũng được rồi.
Trước kia cô không dám vọng tưởng dù chỉ một chút bởi vì người đàn ông này từ lời nói đến biểu cảm đều nói cho cô biết rằng anh ghét cô.
Thế nhưng khoảng thời gian này anh đối với cô nhu tình mật ý, khiến cô như con ong lao vào mật ngọt, như thiêu thân lao vào lửa, dù biết kết cục sẽ lại chuốc lấy khổ đau nhưng làm thế nào vẫn không thể tự mình thoát ra được.
Cô biết bản thân mình hiện tại thật ngốc, biết tình cảm hiện tại này của anh có thể là giả dối nhưng cô vẫn cố lừa bản thân để có được những giây phút như thế này.
Cô, đây gọi là quá ngu ngốc phải không?!
Tuyết Dung nghĩ như vậy trong lòng lại rấy lên một trận chua xót, cô biết trong lòng mình suy nghĩ và cảm xúc có bao nhiêu mâu thuẫn nghịch lý, nhưng cô vẫn u mê đâm đầu.
Vậy, trước khi đau khổ tới lần nữa, hãy để cô sống thêm ít ngày trong hào quang mật ngọt bề ngoài này đi.
Là do cô lựa chọn, cô sẽ tự mình tự chịu!
Bởi vì trong lòng rất nhanh đưa ra suy nghĩ thuyết phục mình mà có thể nói là ngu ngốc nên Tuyết Dung đứng trước mặt anh, chính là biểu cảm vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.
“Em chọn áo cho anh nhé!” Cô cười nhìn anh nói.
“Được!” Mộ Thiếu Quân bị nụ cười xinh đẹp của cô hút hồn, khóe môi không nhịn được cong lên.
Cố Dư Thanh vì bị trượt mà lần này té ngã thật sự, cũng may cô ta té trên ghế nên không gọi là đau, nhưng điều làm cô ta không cam tâm chính là, người đàn ông cực phẩm này dám lơ cô ta đi như vậy.
Còn nữa, người phụ nữ đang đứng cùng với anh ta hình như rất quen mắt, có phải cô ta từng nhìn thấy ở đâu rồi không?
“Ai da, vị tiên sinh này, hình như tôi bị trật chân rồi, anh có thể giúp tôi được không?” Cố Dư Thanh mắt thấy hai người Mộ Thiếu Quân sắp ra khỏi cửa hàng, hai mắt cô ta đảo một vòng rồi nhanh chóng kêu lên, thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người trong cửa hàng này.
“Vị tiểu thư này, chân cô có sao không, có cần tôi….” Một cô nhân viên đứng gần đó nhanh tay nhanh mắt thấy vậy định có hảo ý tới gần giúp đỡ. mà lời còn chưa nói hết đã bị ánh lườm như có như không đáng sợ của Cố Dư Thanh làm cho nghẹn họng.
Nhân viên bán hàng này:”….” Ôi, rõ ràng là vị tiểu thư này không muốn mình giúp và có ý định nhắm tới vị tiên sinh cực phẩm kia mà.
Lúc này Tuyết Dung mới chú ý tới sự hiện diện của Cố Dư Thanh, cô nhìn, người phụ nữ đang ngồi trên ghế cách cô không xa, rất quen mắt, cô nhớ một chút, à, cô ta chính là cô gái gây chuyện với cô tại trung tâm thương mại hồi đó, vậy, cũng là em gái của Cố Dư Thiên mà.
!!!
“Chân cô không sao chứ?” Tuyết Dung nhìn lên hai chân cô ta, thấy không đỏ cũng không sưng, lấy đâu ra bị trật. Hơn nữa, từ nãy tới giờ có ai làm gì cô ta đâu mà cô ta kêu trật chân!
Đây, là đang cố tình gây chuyện nữa à?
Và còn là, đánh chủ ý lên người Mộ Thiếu Quân anh?
Cố Dư Thanh nghe thấy giọng nói này, mới sực nhớ ra, người phụ nữ trước mặt này chính là người từng dành mua với mình, một bộ dáng quê mùa.
Hừ! Cô ta nhìn thấy cô đi cùng với anh, trong lòng liền ghen tỵ và không cam. Sao người đàn ông này lại đi chú ý tới loại gái quê mùa này chứ?
Không bằng một góc cô ta, “Vị tiên sinh này, anh có thể đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra không?” Cố Dư Thanh trực tiếp ngó lơ lời quan tâm của cô mà quay sang nhìn Mộ Thiếu Quân vẻ mặt khẩn thiết, lời nói nũng nịu, ngọt ngào.
Tuyết Dung:”…..” Mặt dày thật!
Mọi người chứng kiến trong cửa hàng:”…..” Gì vậy, cô gái kia thật không biết điều. Thật giống “trà xanh” mà!
Mộ Thiếu Quân mím môi, không nhìn cô ta mà nhìn cô, Tuyết Dung nhận thấy anh mắt của