Chương 16.1:
Tâm Nam Hạ nhảy chậm nửa nhịp. Có điểm hối hận sao lúc nãy mình lại xúc động muốn lên khiêu vũ.
Vừa rồi Lâm Sâm mời rượu nhưng cô từ chối, nói mình dị ứng cồn thực sự không thể uống được. Lâm Sâm nhớ tới CV của cô ghi sở trường là khiêu vũ liền nói muốn cô biểu diễn một chút.
Tiếp tục cự tuyệt thì không thích hợp, huống hồ làm bạn nhảy với Tô Điềm thì cũng không có vấn đề gì, Nam Hạ liền tiến lên sân khấu.
Không nghĩ tới lúc này Cố Thâm lại xuất hiện.
Tô Điềm còn khẩn trương hơn cô, kéo kéo cổ tay Nam Hạ, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Nam Hạ cúi đầu: "Không có gì đâu, cậu hát đi!"
Giọng hát lại một lần nữa vang lên, Nam Hạ điều chỉnh tốt hô hấp, lần nữa bắt đầu biểu diễn.
Cố Thâm thoải mái ngồi trên ghế, không che giấu mà hướng mắt về phía khán đài, nhận chai bia Lâm Man Man đưa tới, không để ý mà cụng chai với cô.
Lâm Sâm nhìn sắc mặt Cố Thâm, mỉm cười: "Thế nào? Mắt thẩm mỹ của tôi cũng không tệ chứ?"
Cố Thâm cụng chai với đối phương, tiếu ý trong mắt càng nồng đậm: "Muốn khẳng định cái này thì còn phải nhìn vào mấy bản thiết kế."
Lâm Sâm bật cười, không tranh cãi.
Bài hát cuối cùng cũng kết thúc.
Xung quanh bắt đầu ồn ào muốn Cố Thâm hát.
Về phương diện này, Cố Thâm không tốt, nhẹ nhàng từ chối, chỉ cùng mọi người uống bia chơi trò chơi.
Nam Hạ hát xong liền cùng Tô Điềm kiếm một góc phòng ngồi xuống, một đông một tây so với chỗ Cố Thâm đang ngồi.
Tụ tập đông người chính là như vậy, dễ dàng chia thành các tụ nhỏ, cấp bậc phân biệt cũng thật rõ ràng.
Vây quanh Cố Thâm đều là mấy nhà thiết kế.
Đám trợ lý nhỏ rất tự giác tụ thành một hội.
Tô Điềm nhỏ giọng nói vào tai Nam Hạ, bảo cô nhìn Lâm Man Man đang hết hơi hết sức bày ra bộ dáng quyến rũ, cả người như hận không thể dựa vào người Cố tổng.
Nam Hạ nhìn qua.
Cố Thâm không biết đã cởϊ áσ khoác vest từ khi nào, bên trong chỉ có một chiếc sơ mi màu đen, mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ bắp.
Lâm Man Man mềm mại ngồi bên cạnh anh, thiếu chút nữa là muốn ngã vào lòng anh rồi.
Mặt Cố Thâm không chút thay đổi, quăng xúc xắc lên mặt bàn đá cẩm thạch, cười cười: "Cô lại thua rồi."
Lâm Man Man gắt giọng: "Cố tổng, anh cũng thật là, không chịu nhường ai cả."
Cô làm bộ vươn tay muốn đánh người.
Cố Thâm nhẹ nhàng tránh thoát, đem hai chai bia đẩy tới trước mặt người bên cạnh: "Thua thì cũng đã thua rồi, phạt phải chịu."
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Nam Hạ, anh ngước mắt nhìn qua.
Nam Hạ lập tức dời mắt, nhấp một hớp đồ uống trên tay.
Cố Thâm đứng dậy, cầm chai bia đi tới.
Nhóm trợ lý nhìn thấy anh đi tới, người còn chưa tới nơi thì bọn họ đều đã đứng dậy rồi.
Cố Thâm mỉm cười nói: "Không cần khẩn trương như vậy, hôm nay là tới chơi, ngồi đi, tôi tới uống cùng mọi người một chút."
Lâm Sâm cũng đi tới, trong tay cầm chai bia, nhìn nước trái cây trong tay Nam Hạ: "Nam Hạ, Cố tổng đã đích thân mời, cô cũng nên uống chút cồn đi."
Anh tiện tay đem chai bia vừa mở đưa tới.
Nhiều người nhìn như vậy, Nam Hạ suy nghĩ một chút, đang muốn tiếp, bị Cố Thâm cản.
Cố Thâm tản mạn nói: "Đừng nghe Lâm tổng của các người, thích cái gì uống cái đó là được."
Lâm Sâm không thể làm gì khác hơn là thả bia xuống.
Cố Thâm cùng từng trợ lý chạm chai bia.
Theo lệ cũ, mỗi lần liên hoan Cố Thâm đều tự mình đến uống với từng người, uống xong liền đi, cho nên mọi người cũng đã thành thói quen, chỉ có hô hấp của Nam Hạ chậm thêm vài phần.
Cụng giáp vòng xong ai cũng tưởng Cố Thâm sẽ rời đi, ai biết anh lại trực tiếp ngồi lại, chiếm giữ vị trí ở giữa Nam Hạ và Tô Điềm.
Cảm giác tồn tại của Cố Thâm luôn cường đại, trên người anh còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, ý vị quanh quẩn trên chóp mũi cô. Lúc anh ngồi xuống, chân thon dài như có như không va chạm vào đầu gối cô.
Không lộ ra dấu vết.
Nam Hạ vô ý thức lùi vào góc, sợ người khác sẽ nhìn ra đầu mối.
Cố Thâm tùy ý ngồi trên ghế, thân thể dựa ra sau một chút, lưng hầu như dán sát vào cánh tay Nam Hạ.
Anh không nhìn Nam Hạ, xoay đầu hất cằm nói với Tô Điềm: "Ngữ điệu tiếng Anh của cô rất tốt, hát thêm bài nữa đi?"
Mấy người xung quanh cũng ồn ào theo.
Tô Điềm rất sảng khoái: "Đi, Hạ Hạ, cậu lại lên sân khấu cùng tới nào."
Nam Hạ:...
Cố Thâm lúc này chỉ quay đầu nhìn cô, bày ra điệu bộ như lúc này mới phát hiện ra cô: "Là cô vừa khiêu vũ lúc nãy sao? Vậy nhảy thêm một đoạn nữa?"
Trong mắt anh ẩn ẩn ý cười xấu xa.
Tốn bao nhiêu công sức vòng vèo như vậy là muốn nhìn cô khiêu vũ?
Nam Hạ không đáp.
Mấy người bên cạnh ồn ào, Tô Điềm lại nóng lòng muốn thử, Nam Hạ không thể làm gì khác hơn là lại đi tới nhảy một bài.
Bọn họ chơi đến hơn 12 giờ mới bắt đầu giải tán.
*
Bóng đêm dày đặc, sương đêm giăng mắc thành một tầng mỏng.
Rolls-Royce màu đen của Cố Thâm vững chãi dừng bên đường.
Đêm nay anh uống hơi nhiều, xoa xoa huyệt thái dương: "Trên xe tôi còn trống hai chỗ, có ai muốn đi cùng không? Tôi tiễn một đoạn."
Lâm Man Man là người đầu tiên đi tới, mỉm cười nói: "Nhà tôi vừa vặn ở gần nhà Cố tổng, đều ở phụ cận CBD, phiền Cố tổng một đoạn vậy."
Cố Thâm chớp mắt: "Quên nói, hôm nay tôi có việc phải đi phía tây thành phố."
Nụ cười trên mặt Lâm Man Man trở nên cứng nhắc.
Không biết ai nói một câu, "Là đến nhà bạn gái nha!", Cố Thâm cười cười, nói bị đoán trúng rồi.
Mọi người đều cười.
Ánh mắt anh lướt qua, dừng lại trên người Nam Hạ rồi lại chuyển tới Tô Điềm.
"Tô Điềm."
Tô Điềm đang cắm mặt vào điện thoại đặt xe, nghe Cố Thâm gọi liền theo phản xạ ngẩng đầu.
Cố Thâm: "Không phải ban nãy cô nói nhà cô cũng ở phía tây sao? Tôi tiễn cô một đoạn?"
Tô Điềm rất kích động: "Tốt.", cô tiện tay kéo Nam Hạ, "Nhà Hạ Hạ cũng ở phía tây, để cô ấy đi cùng với tôi được không?"
Nam Hạ:...
Thật muốn phong cho Tô Điềm là đại quan.
Vẻ mặt Cố Thâm cũng không quá để ý: "Cũng được, tiện đường thôi."
Anh mở cửa ghế phụ, ngồi cạnh tài xế.
Tô Điềm kéo Nam Hạ ngồi vào phía sau.
Chiếc xe lướt đi nhanh chóng nhưng đầy ổn định, lần lượt vụt qua từng chiếc đèn đường.
Tô Điềm hưng phấn không thôi, đây vẫn là lần đầu tiên cô được ngồi siêu xe Rolls-Royce, miệng cũng không quên tán thưởng: "Xem ra bạn gái của Cố tổng rất hạnh phúc nha."
Cố Thâm đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cười nhẹ một tiếng: "Thật sao?"
Tô Điềm: "Đương nhiên rồi, đã trễ thế này rồi anh vẫn còn muốn trở về với cô ấy, cô