Chương 30:
Một câu này vừa nói ra, xung quanh lập tức rơi vào an tĩnh.
Lâm Sâm đột nhiên cảm thấy giọng điệu của Cố Thâm rõ ràng là đại nghịch bất kính lại còn phảng phất ý tứ muốn chiếm làm của riêng.
Cố Hoàn cũng cười: "Vì sao?"
Vừa lúc Cố Tằng có việc tìm Cố Hoàn, đi tới lại cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm, sợ hai đứa con trai sẽ cãi nhau, ông lập tức hỏi: "Sao vậy?"
Người vừa đi tới, góc phòng dự tiệc lúc này hoàn toàn trở thành tiêu điểm, khẩn trương vô cùng.
Cố Hoàn hoàn hoãn nói: "Không có gì, là muốn mượn người của Cố Thâm đến hỗ trợ dự án cho khách VIP", anh chỉ Nam Hạ, "Là cô ấy."
Cố Tằng nhìn Nam Hạ, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên.
Nam Hạ vô cùng bình tĩnh, không có động tác gì.
Cố Hoàn lại thở dài một hơi: "Tiếc là không mượn được."
Lợi nhuận của The One nhiều hơn của My Lady rất nhiều, chỉ cần có lợi đối với công ty thì Cố Tằng nhất định sẽ có chủ ý.
Cố Tằng nhíu mày, liếc nhìn Cố Thâm: "Để nói sau, bây giờ phải đi chụp hình đã."
Bọn họ vừa đi, Tô Điềm lập tức ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Lần đầu tiên tớ đứng gần nhiều vị chủ quản như vậy đấy."
Sau màn chụp ảnh thì có thể xem buổi tiệc tối đã chính thức kết thúc.
Các vị khách cũng từ từ rời đi, phần lớn nhân viên Khuynh Thành đều đã trở về khách sạn, chỉ còn lại một ít người.
Cố Tằng cho người gọi Nam Hạ đến.
Ông trực tiếp nói: "Tôi sẽ nói với Lâm Sâm cuối tuần này không cần phân công công việc cho cô. Cô chuẩn bị theo dự án The One VIP sắp tới là được."
Ông ta vừa dứt lời, Cố Thâm liền nói: "Không cần nghe ông ta."
Vẻ mặt Cố Hoàn hơi biến sắc.
Cố Thâm nới lỏng của cravat, mắt phượng dài hẹp nhìn sang, kiêu ngạo nói: "Người của tôi, tôi quyết định."
Quang minh chính đại tuyên bố cô là người của anh thế này...
Tuy mấy người này sẽ không hiểu lầm nhưng đáy lòng Nam Hạ vẫn không nhịn được mà xấu hổ.
Ám muội cứ vậy mà lan tràn...
Nhưng cũng chỉ giằng co trong nháy mắt.
Bởi vì không khí lúc này thật sự vô cùng căng thẳng.
Cố Hoàn cười cười: "Cái này sợ rằng không thích hợp lắm, ba cũng vì công ty mà suy nghĩ."
Nam Hạ đột nhiên mở miệng: "Cố tổng."
Tuy rằng ở đây có tới 3 vị Cố tổng nhưng Cố Thâm biết cô là đang gọi anh.
Cố Thâm: "Nói đi."
Nam Hạ: "Rất xin lỗi, chỉ sợ tôi không có khả năng hỗ trợ lần này."
Dưới ánh đèn trắng nhạt, khuôn mặt thanh thuần trẻ trung kia thật sự làm người ta không thể dời mắt nổi.
Thần sắc cô vô cùng bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí khẩn trương không hít thở nổi này. Mặc dù đang nói xin lỗi nhưng trên mặt cũng không lộ ra chút day dứt nào.
Cô khéo léo mỉm cười: "Giọng nói của tôi có chút không ổn, gần như đã tắt tiếng rồi. Bác sĩ đã khuyên phải nghỉ ngơi bảo dưỡng, bằng không sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt. Cho nên lần này không thể hỗ trợ được rồi."
Thanh âm của cô thật sự đã khàn đến biến dạng, không hề nói dối.
Cố Tằng thấy vậy cũng không nói gì thêm, gật đầu để cho cô đi.
Cố Thâm liếc nhìn bóng lưng mềm mại kia, không để ý tới người khác, cứ vậy rời đi.
Mấy ngày nay đều không nghe được cô nói, không biết cô lại gặp phải trạng thái này.
*
Trịnh Viễn chu đáo đưa Nam Hạ và Tô Điềm về đến tận cửa phòng mới trở về phòng mình.
Tô Điềm vào phòng, đóng cửa lại, theo mắt mèo nhìn người rời đi, nhỏ giọng nói: "Cậu ta còn lưu luyến cái gì vậy?"
Nam Hạ chỉ coi không nghe thấy, vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Vừa ra khỏi toilet, định sấy tóc đã thấy WeChat của Cố Thâm nhắn tới, chỉ có hai chữ: "Đi lên."
5 phút trước.
Chắc là nghe thấy giọng nói cô như vậy nên không nhịn được mà lo lắng có đúng không?
Nam Hạ: "Không cần lo lắng."
Suy nghĩ một chút, cô gửi sang một sticker làm nũng, kèm theo mấy câu:
"Xấu hổ ( ω )"
"Em thật sự không có chuyện gì, không cần lo lắng đâu, cố gắng uống nhiều nước ấm một chút sẽ khá hơn."
5 giây sau.
"Là em muốn anh xuống đó?"
"Cho em 10 phút."
"...."
Một tầng này của Nam Hạ đều là phòng của các trợ lý, công việc cũng đã xong cho nên có không ít đồng nghiệp đang tụ tập ở sảnh cầu thang nói chuyện phiếm.
Nếu anh xuống đây chẳng khác nào là đi biểu diễn, ai ai cũng sẽ chú ý đến.
Nhưng cô cũng không biết tình hình ở tầng 21 thế nào, vội vội vàng vàng đi lên mà gặp phải Lâm Sâm hay ai đó thì phải giải thích thế nào?
Rối rắm một hồi, 10 phút cũng đã hết.
Nam Hạ nhìn đồng hồ, khẩn trương loay hoay thêm một lát, sợ Cố Thâm thật sự sẽ đi xuống cho nên đành cắn răng đổi trang phục, đứng lên: "Tớ muốn ra ngoài chạy bộ một chút."
Mặc dù biết cô dạo này có thói quen chạy bộ nhưng mấy ngày nay bận rộn đến mệt mỏi rã rời mà vẫn kiên trì thế này thì Tô Điềm cũng muốn rơi lệ: "Đây là sự khác biệt giữa người ưu tú và kẻ bình thường có đúng không?"
Nam Hạ chột dạ cười cười, vừa đi đến cửa đã nghe tiếng gõ cửa.
Qua mắt mèo, cô thấy Lý Khả, mở cửa.
Lý Khả mỉm cười nói: "Quấy rầy rồi. Có một chiếc váy bị hư khóa kéo, phiền cô lên lầu 21 một chuyến, thuận tay sửa giúp tôi một chút."
Nam Hạ nghe đến lầu 21 liền biết Cố Thâm nhờ Lý Khả tìm cô, lý do cũng thật khéo, những việc lặt vặt này đều là nhiệm vụ của trợ lý thiết kế.
Tô Điềm nghe vậy lập tức đứng dậy: "Để tôi! Lý tỷ, Hạ Hạ đang định đi chạy bộ."
Nam Hạ lập tức đáp: "Điềm Điềm cậu nghỉ ngơi đi, có một cái khóa kéo thôi mà, vừa vặn tớ định ra ngoài."
Lý Khả cũng không đợi Tô Điềm trả lời, nói: "Vậy đi thôi."
Cô kéo cổ tay Nam Hạ, đóng cửa lại.
*
Trong thang máy không có ai khác, Nam Hạ nhìn nụ cười tươi tắn của Lý Khả, đáy lòng có chút xấu hổ.
Lý Khả dẫn cô tới 2128, gõ cửa.
Hành lang lúc này không ai.
Vì sợ bị người khác nhìn thấy, cửa vừa mở ra Nam Hạ đã nhanh chóng vọt vào.
Đụng phải lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp: "Như thế nào đã vội vàng yêu thương nhung nhớ rồi?"
Nam Hạ:...
Lý Khả rất biết ý mà thay bọn họ khép cửa lại.
Nam Hạ đặt tay trên ngực anh, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, ngón tay có thể cảm nhận được da thịt nóng rực bên dưới.
Còn ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt man mát.
Cô ngửa đầu nhìn anh.
Mắt phượng dài hẹp hàm chứa nét trêu đùa, biểu tình cũng không nghiêm túc.
Nhìn thấy những đường nét quen thuộc này, Nam Hạ không kiềm lòng được mà vươn tay ôm lấy hông anh, cả người trốn trong lồng ngực vững chãi kia.
Đầu cô tựa vào bờ vai rắn chắc, hô hấp nhè nhẹ phả vào cổ anh.
Cố Thâm theo bản năng đỡ lấy cô.
Cô cơ hồ không chút do dự, không chút đề phòng mà tiến vào lòng anh.
Ôn nhu mềm mại, mang theo hương thơm ngòn ngọt đặc trưng của chính cô.
Đáy lòng Cố Thâm đã muốn tan thành nước, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Nhớ anh sao?"
Nam Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng."
Thanh âm của cô bình thường là trong trẻo nhẹ nhàng, lúc này lại khàn khàn, âm cuối phát ra lại ngân nga như một chút mèo nhỏ, lời vừa ra khỏi miệng liền mang lại cho người ta cảm giác gợi cảm khác thường.
Cố Thâm siết chặt vòng eo nhỏ nhắn kia: "Thanh âm thế này cũng rất dễ nghe."
Nam Hạ ở trong ngực anh ngửa đầu nhìn lên: "Anh thích không?"
Cố Thâm: "Em nói xem?"
Nam Hạ chớp mắt, không trả