Chương 31:
Dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, Nam Hạ có thể thấy rõ từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt Cố Thâm.
Nghe một câu này, cô có điểm hơi nghi ngờ, không biết có phải lần trước giả say rồi lớn mật hôn anh là bị anh phát hiện rồi hay chưa.
Nhưng cô chỉ làm như không biết, lúc này mà thừa nhận thì mất mặt lắm.
Nam Hạ ngước khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mông lung ngập nước nhìn anh: "... Đã là chuyện mấy năm trước rồi."
Cố Thâm lại cười cười, một chút nghiêm túc cũng không có: "Đúng vậy, là anh để em đợi lâu."
"..."
Tay anh chậm rãi di chuyển, từng tấc từng tất vuốt ve da thịt mềm mại của cô, mang theo điện lưu tê tê dại dại.
Hàng mi cong cong của Nam Hạ khẽ run, cô nghe anh nói: "Biết vậy phải sớm đè em hôn qua một trận ngay từ ngày họp lớp hôm đó."
Thanh âm mang theo đè nén ham muốn cùng mong mỏi.
Anh chuyển tay, dùng sức một chút, lại đem cả người cô nhét vào ngực.
"Vậy có đúng không?"
Nam Hạ chớp mắt, cúi đầu nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Vẫn là cái thanh âm ngân nga không dứt kia, Cố Thâm không nhịn được, lần nữa mang theo hơi thở ấm nóng hôn xuống.
Động tác của anh lần này tùy ý hơn rất nhiều, không đợi cô phản ứng đã mạnh mẽ tiến vào.
Hơi thở quấn quýt giao hòa.
Nam Hạ vươn tay ôm lấy cổ Cố Thâm, lớn mật đáp lại anh.
Trước đây cũng vậy, ngoại trừ mấy lần sau, về sau liền nhiệt tình như lửa, không hề ngại ngùng mà bày tỏ chính mình, cuồng nhiệt nóng bỏng cứ vậy mà lan tràn trên khuôn mặt thanh thuần đầy đáng yêu kia.
Cố Thâm siết chặt tay như muốn khảm thân hình nhỏ bé kia vào lòng mình.
Hai người triền miên hôn sâu, nhiệt khí ám muội tỏa ra như củi khô bốc lửa.
Thời gian trong khoảnh khắc như chậm lại.
Mập mờ muốn chết.
Không biết qua bao lâu, Nam Hạ bị hôn đến thần trí mơ hồ, hô hấp cũng không thuận lợi, chỉ có thể khẽ đẩy anh ra.
Hoàn toàn không có tác dụng gì.
Cánh môi nóng cháy của anh chuyển sang gò má hây hây của cô, một đường đi xuống cổ.
Hơi thở nóng bỏng phả vào da cổ non mịn, mang theo nhồn nhột khó tả.
Anh khẽ buông cô ra, xoay người cô lại, để Nam Hạ tựa vào ngực anh, từ phía sau ôm lấy cô.
Đầu ngón tay Cố Thâm khẽ xẹt qua gáy Nam Hạ, vén mái tóc dài đen mượt sang một bên, để lộ ra gáy nhỏ trắng nõn.
Nam Hạ trong nháy mắt ý thức được anh định làm gì, nín thở.
Một giây kế tiếp, môi anh hạ xuống gáy cô, mang theo hơi ấm nóng bỏng.
Cô nhịn không được run rẩy.
Cố Thâm mơn man da thịt trắng nõn: "Lần trước không phải cũng hôn chỗ này sao? Vẫn còn nhạy cảm vậy sao?"
Nam Hạ sửng sốt.
"Lần trước anh không say sao?"
Cái người này là giả say mà hôn cô?
Cố Thâm bật cười: "Có bao giờ anh say trước mặt em chưa?"
Hô hấp mang theo nhiệt khí phả nhè nhẹ vào gáy nhỏ mềm mại của cô.
Nam Hạ có chút chịu không nổi, ngân nga gọi anh: "Cố Thâm."
Cố Thâm ý thức được cô thật sự không chống đỡ nổi, khẽ cắn một cái, lưu lại dấu ấn đỏ rực trên nền da thịt nõn nà, xem như là buông tha cô.
Nam Hạ hổn hển hít thở, hai tay có chút vô lực rũ xuống.
An tĩnh vài giây, Nam Hạ nói: "Em muốn uống nước."
Cố Thâm bật cười xấu xa.
Nam Hạ giơ tay khẽ đánh lên vai anh.
Cố Thâm thả người ngồi trở lại sofa, đi tới rót cho cô một ly nước ấm.
Nam Hạ chậm rãi uống từng ngụ,.
Anh cứ vậy đứng một bên, khóe môi cong cong cười đầy bĩ khí, im lặng nhìn cô.
Nam Hạ uống nước xong, liếc nhìn đồng hồ, đã qua hơn nửa giờ.
Cư nhiên là giằng co lâu như vậy.
Cô suy nghĩ một chút, ngẩng đầu hỏi: "Anh cũng đã hôn em như vậy rồi, nghĩa là em đã theo đuổi anh thành công rồi đúng không?"
Cố Thâm nghiêng đầu, chớp mắt nhìn cô: "Chính em nói ra cũng thấy không phải rồi còn gì? Có ai theo đuổi người ta mà dễ dàng vậy sao?"
Nam Hạ: "Ý anh là anh vẫn không thích em nhưng lại muốn hôn em à?"
Cố Thâm lưu manh đáp: "Cái này là trong chốc lát không kiềm chế được."
Nam Hạ gật đầu, nhỏ giọng như tự vấn: "Xem ra Trác tổng cùng Trịnh Viễn nói cũng đúng, anh quả nhiên là một tra nam."
Cố Thâm bật cười thành tiếng, xoay người đối diện cô, thiếu đòn nói: "Vậy mời em tránh xa tra nam này một chút."
Nam Hạ đối diện với ánh mắt anh: "Không cần, em thích tra nam."
Cô gái này càng lúc càng to gan lớn mật rồi.
Trừ lúc ban đầu cô cảm thấy anh xuất hiện trước mắt có chút phiền toái, cô đều bày tỏ tâm ý của mình một cách trực tiếp và nhiệt tình như vậy.
Chưa từng che giấu.
Giống như bây giờ, lớn tiếng khẳng định chính mình rất thích anh.
Khóe môi Cố Thâm cong lên, anh cúi người nắm cằm cô: "Làm sao bây giờ? Tra nam lại muốn hôn em rồi."
Đáy mắt Nam Hạ lấp lánh: "Em cũng muốn."
Cố Thâm cắn răng: "Con mẹ nó, nếu không phải em đang không khỏe thì thật muốn..."
Chuông điện thoại của anh đúng lúc vang lên.
Cố Thâm buông Nam Hạ ra, nghiến răng nhận điện thoại: "Giờ này là mấy giờ rồi còn muốn gọi điện làm phiền tôi? Cậu tưởng ai cũng cô đơn tịch mịch như cậu à Bình Trác?"
Bình Trác: "Làm lỡ việc của cậu rồi?"
Cố Thâm: "Có chuyện thì nói, không thì cút."
Thanh âm Bình Trác hàm chứa ý cười: "Có thể cho tôi mượn Nam Hạ của cậu nửa ngày được không? Mắt thẩm mỹ của cô ấy rất tốt, giúp tôi chọn một cái nhẫn kim cương."
Cố Thâm cảm thán: "Tiến độ này có thể xem là rất nhanh đấy."
Bình Trác vui vẻ: "Tạm được, đương nhiên là nhanh hơn cậu một chút."
Cố Thâm cười nhạt: "Cậu có mặt mũi để nói ra mấy lời này sao? Bốn năm đại học, tốt nghiệp cũng đã bốn năm, đã tám năm rồi, tôi đã chia tay một lần, cũng đã sắp hợp lại. Còn cậu, mấy ngày trước hai người còn như kẻ thù muôn kiếp, giờ đã không biết xấu hổ mà vỗ ngực nói mình nhanh chóng."
Bình Trác không chịu thua: "Tôi đây cũng chưa từng nghe chia tay cũng được tính vào đấy. Cũng không sao, tôi cũng chẳng rảnh tranh luận với cậu làm gì, để xem ai kết hôn trước rồi mới nói."
Cố Thâm: "Bớt lời nhảm nhí, mau mua nhẫn đi. Hai người cũng đã bỏ lỡ nhau lâu như vậy rồi, không nhanh người ta lại chạy mất đấy."
Bình Trác cười: "Nam Hạ có ở chỗ cậu không?"
Cố Thâm liếc mắt nhìn bóng dáng yêu kiều bên cạnh: "Không có."
Nam Hạ chớp mắt, không nói gì.
Anh từ trước đến giờ đều như thế, mấy chi tiết nho nhỏ lặt vặt này cũng rất chú ý, ngoài sáng trong tối đều cẩn thận bảo toàn danh dự cho cô.
Bình Trác: "Vậy cậu nổi giận cái gì? Người còn chưa theo đuổi được đã vội mạnh miệng?"
Cố Thâm thản nhiên: "Tôi á? Tôi chỉ cần thấy tên cậu liền đủ nổi điên rồi, chưa kể lúc này là cô ấy đang theo đuổi tôi. Hiểu chưa?"
Bình Trác a một tiếng: "Vậy hả? Vậy ngày họp lớp là ai nhờ tôi chạy đến hiện trường hỏi thăm tin tức? Lúc đó cậu nhìn thấy tên tôi có nổi giận không?"
Cố Thâm ngắt điện thoại.
Nam Hạ sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.
Cảm thấy tất cả trong nháy mắt liền