Chương 46.1:
Bởi vì Nam Hạ sẽ từ chức, hai người đặc biệt quý trọng thời gian còn cùng làm việc ở Khuynh Thành.
Cũng không còn tận lực tách nhau ra, cả hai tự nhiên cùng nhau đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe.
Sau khi lên xe, Cố Thâm xoay người giúp Nam Hạ thắt dây an toàn.
Tóc anh khẽ chạm qua cằm nhỏ của cô, chọc Nam Hạ có chút ngứa ngáy.
Cô giơ tay chỉnh tóc anh.
Cố Thâm không vừa lòng: "Làm gì đó? Không khác gì đang sờ cún con đấy."
Nam Hạ vốn đã ngừng tay, nghe anh nói liền tinh nghịch xoa xoa thêm mấy cái.
"..."
Cố Thâm thắt chặt dây an toàn, vươn tay nhéo nhéo hông cô: "Lá gan cũng thật lớn."
Nam Hạ bị chọc nhột, lập tức làm nũng: "Được rồi được rồi, em biết em sai rồi."
Cố Thâm ngừng tay.
Đáy mắt cô trong vắt, mang theo ý cười.
Cố Thâm bật cười: "Sai chỗ nào cơ?"
Nam Hạ lại cả gan muốn trêu đùa, gương mặt thanh thuần vô tội, tròn mắt nhìn anh: "Em không biết. Mà anh nói vậy nghĩa là em không sai đúng không?"
Bàn tay to lớn đang đặt bên hông cô thoáng dùng sức, Cố Thâm hỏi: "Còn dám nói không sao?"
Đây quả thực là trực tiếp uy hiếp mà.
Nam Hạ kéo kéo tay anh: "Được rồi, để em giải thích."
Cố Thâm chớp mắt.
Nam Hạ: "Không phải em đang vuốt cún con đâu, mà là đang trêu sói xám xấu tính."
Cố Thâm: ?
Nam Hạ nghiêm túc nói: "Anh rõ ràng là một chú sói xám xấu tính thì có."
"...."
Cố Thâm dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn cô: "Nếu anh là sói xám thì em là gì? Sói trắng?"
Nam Hạ vẫn lớn gan: "Nào có, rõ ràng em là cừu nhỏ xinh đẹp."
Cố Thâm cười đến vui vẻ.
Anh vươn tay khẽ nhéo gò má hồng hồng của cô thêm một lúc, xem như là buông tha cô.
Từ lúc Cố Tằng gọi cô đến phòng làm việc đến giờ, đã thật lâu rồi Nam Hạ không thoải mái như vậy.
Cố Thâm khởi động xe, chuyển tay lái: "Hôm nay muốn ăn gì?"
Nam Hạ: "Hôm nay trời rất lạnh, hay là đi ăn lẩu đi?"
Cố Thâm: "Được."
Cô rất ít khi ăn những bữa ăn có khẩu phần lớn như vậy, Cố Thâm đương nhiên vui vẻ, đưa cô đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng.
Vừa vào cửa chính liền thấy ảnh chụp của rất nhiều người nổi tiếng được treo trên tường, xem ra đã có rất nhiều người đến đây thưởng thức.
Nếu không phải Cố Thâm có quen biết với ông chủ, bọn họ nhất định sẽ phải đợi rất lâu.
Vừa vào gian trong liền gặp Chung Dịch Nho cùng Văn Nhã.
William lại về nước rồi?
Lại còn quen biết với Văn Nhã?
Bọn họ hình như cũng vừa mới đến, sắc mặt cũng ngạc nhiên vô cùng, giống như hoàn toàn không ngờ tới sẽ gặp phải Nam Hạ cùng Cố Thâm ở đây.
Văn Nhã thấy Cố Thâm, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, nhìn đến Nam Hạ sau lưng anh liền tỏ ra không vui.
Bất quá cô vẫn lịch sự lên tiếng: "Cố tổng."
Cố Thâm: "Văn tiểu thư."
Cố Thâm tuy đang chào hỏi với người đẹp nhưng ánh mắt lại đặt lên người Chung Dịch Nho.
Chung Dịch Nho đón lấy ánh mắt sắc bén của đối phương, thần sắc bình tĩnh, sau đó nhìn sang Nam Hạ, điểm nhìn dừng lại ở hình ảnh Cố Thâm đang nắm tay Nam Hạ.
Không khí an tĩnh trong nháy mắt.
Nam Hạ chỉ nhìn Chung Dịch Nho một cái, sau đó vô thức nép vào Cố Thâm.
Văn Nhã không hiểu sao lại có cảm giác sát ý tới gần.
Hai người đàn ông này không vừa ý nhau sao?
Một người đã ở nước ngoài lâu năm, một người chuyên tâm phát triển sự nghiệp trong nước, sao lại giống như kẻ thù vậy?
Văn Nhã mỉm cười hỏi: "William, anh cũng biết Cố tổng sao?"
Chung Dịch Nho nói: "Không biết. Có điều, nữ nhân bên cạnh anh ta là vị hôn thê của tôi."
"..."
Văn Nhã kinh sợ.
Đáy mắt thâm trầm đen láy của Cố Thâm hiện lên tia lạnh lùng, anh vừa định lên tiếng thì đã bị Nam Hạ giành trước.
"William, anh đừng nên nói bậy. Từ trước tới giờ tôi chưa từng đồng ý chuyện đính hôn với anh."
Chung Dịch Nho: "Bá phụ đã đồng ý."
Nam Hạ:....
Chung Dịch Nho: "Lần này tôi về nước là vì bá phụ muốn tôi đem em trở về."
Tay Nam Hạ không khống chế được run lên.
Chuyện này Nam Khải hoàn toàn không hề nói cho cô biết.
Cô đột nhiên nhớ tới khay kẹo bạc hà đặt trên quầy lễ tân lúc vừa mới vào nhà hàng.
Lúc còn nhỏ, Nam Hạ rất thích ăn kẹo nhưng Nam Khải lại rất nghiêm khắc bắt cô không được ăn đồ ngọt; Cô sợ đau cũng không thích khiêu vũ nhưng Nam Khải cũng rất nghiêm khắc bắt cô luyện tập; Mới đầu cô rất hứng thú với việc vẽ tranh, cuối cùng lại theo ý ông mà đổi thành thiết kế.
Cuộc đời cô vẫn luôn bị ông vững vàng nắm giữ trong lòng bàn tay.
Thậm chí hiện tại cô đã trưởng thành, ông còn muốn cô phải gả cho người ông ưng ý.
Ý chí phản nghịch trong lòng cô lúc này bị phóng đại, trong nháy mắt, cô cảm giác mình chưa từng cảm thấy chán ghét Nam Khải nhiều như vậy, cũng thấy bản thân mình vô cùng may mắn khi kiên trì quyết định về nước.
Nam Hạ không nói gì, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lùng.
Cô từ trước tới nay luôn dịu dàng phóng khoáng, có không ưng ý cũng không bày ra sắc mặt quá rõ ràng. Bộ dáng này của cô cũng là lần đầu tiên Cố Thâm thấy được.
Ý thức được cô đang tức giận, bàn tay Cố Thâm thoáng dùng sức nắm chặt tay cô.
Nam Hạ phục hồi tinh thần.
Tay anh thật ấm áp, như đem theo nhiệt độ nóng bỏng truyền qua da thịt cô.
Nam Hạ ngẩng đầu, anh mỉm cười nhìn cô khẽ lắc đầu một cái, ý bảo anh hoàn toàn không để ý chuyện này.
Cô khe khẽ gãi lòng bàn tay anh, liếc nhìn Chung Dịch Nho: "Thật ngại quá. Đây chỉ là ý tứ của một mình ba tôi thôi, tôi có bạn trai rồi."
Sắc mặt Chung Dịch Nho vô cùng bình tĩnh.
Cố Thâm phóng khoáng bất kham hỏi một câu: "Nghe rõ chưa? Tôi là bạn trai cô ấy, cô ấy cũng không có loại đồ chơi nào gọi là vị hôn phu cả."
Nhãn thần Chung Dịch Nho tối sầm.
Văn Nhã vốn rất thích giọng điệu cùng thần thái bất kham không chịu gò bó này của Cố Thâm, không nhịn được mà si mê nhìn anh.
Cố Thâm dắt tay Nam Hạ đi vào trong phòng riêng, lúc đi ngang qua Chung Dịch Nho còn nói thêm: "Được rồi, bách hợp cậu đưa tới tôi rất thích. Nam Hạ thì thích hoa hồng."
"Cảm ơn vị huynh đài này."
Cố Thâm lưu lại mấy câu này, còn lại cũng không thèm để ý đến đối phương nữa.
Toàn thân Chung Dịch Nho chấn động, không nghĩ tới bách hợp anh đưa tới đều được nhận hết, chỉ là đến không đúng chỗ.
Đối với Chung Dịch Nho, thái độ cùng tư thái của đối phương cũng quá là khủng bố rồi.
Nhớ tới Văn Nhã vẫn còn đang nhìn anh, Chung Dịch Nho hắng giọng: "Xin lỗi, chúng ta cũng vào đi