Chương 69
Giang Hành Triệt cất nhẫn đi, nhớ lại lời Tề Chu nói.
Cậu ta nói từ trước kia đến bây giờ, ở trong mắt người ngoài, cô Hề Thời mãi mãi là người yêu anh.
Nhưng anh lại thấy rất mơ hồ với tình cảm của Hề Thời, cho nên mới có những chuyện lúc trước, mới có sự xa cách của Hề Thời, còn sẽ lúc giống như bây giờ, cho dù trợ lý cũng làm rồi áo lót cũng cởi rồi thì vẫn sẽ có người chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cái gì mà nhược điểm gì đó.
Giang Hành Triệt chậm rãi thở dài.
Nếu thật sự nói là nhược điểm, trái tim ở trên người cô thì có tính là nhược điểm không?
Anh lại lấy điện thoại ra lật xem lịch trình của mình một chút.
Cách giao thừa còn một ngày, cả thành phố G đã được bao phủ trong bầu không khí ngày Tết, không chỉ đường phố buôn bán mà trung tâm thương mại lớn cũng bắt đầu làm các hoạt động chúc mừng năm mới mà thậm chí cả thời tiết cũng bắt đầu phương thức chúc mừng đặc biệt.
Trong một đêm, nhiệt độ thành phố G vốn được xưng danh đông ấm chợt hạ xuống dưới 10 độ, gió lớn gào thét mây đen ùn ùn kéo đến, ngay cả bầu trời cũng mưa xen lẫn tuyết.
Buổi sáng Hề Thời bị lạnh đến tỉnh.
Cô vội vàng lấy quần mùa thu* mặc cho mình, nghe Diệp Sâm nói tối hôm qua sân khấu buổi biểu diễn bị gió thổi đổ hai cái cột, phía ban tổ chức cực kỳ sầu não, bây giờ bọn họ đang tăng thêm giờ làm việc để tu sửa gấp, buổi diễn tập đã định ra vào ban ngày hôm nay cũng tạm thời không diễn ra được.
*Loại quần dài mặt trong thường là len, được dùng mặc bên trong để giữ ấm vào mùa đông.
Bởi vì không diễn tập nên Hề Thời ôm túi sưởi tay làm ổ ở khách sạn như cá ướp muối.
Cửa phòng bị gõ.
Hề Thời tưởng là giao hàng, cô lê dép lê loẹt quẹt đi lấy, kết quả vừa mở cửa liền va vào vòng ôm tràn đầy ấm áp và hơi thở lành lạnh của người đàn ông.
Hề Thời không ngờ Giang Hành Triệt sẽ đến, mặc dù cô có chút bất ngờ nhưng vui mừng càng nhiều hơn chút: “Anh không phải đi làm sao?”
Giang Hành Triệt treo áo khoác lên móc treo ở cửa: “Cho mình một kỳ nghỉ.”
Hề Thời cảm nhận được hơi lạnh trên người Giang Hành Triệt, cô duỗi tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu: “Rất lạnh phải không?”
Giang Hành Triệt vuốt vuốt quần áo ở nhà có cảm xúc mềm mại trên người Hề Thời: “Ừm.”
Lại vài phút sau, giao hàng của Hề Thời tới.
Hề Thời không nghĩ tới Giang Hành Triệt sẽ đến nên chỉ gọi một cốc trà sữa, có điều cô nhớ rõ Giang Hành Triệt không uống đồ uống ngọt lịm này, cô dùng ống hút chọc một cái vào nắp, hút trước một ngụm nếm thử hương vị rồi lại lịch sự hỏi Giang Hành Triệt một câu: “Anh uống không?”
Kết quả Giang Hành Triệt nhận lấy trà sữa, mặt không đổi sắc mà uống.
Cốc trà sữa không trong suốt, Hề Thời cũng không nhìn thấy Giang Hành Triệt uống được bao nhiêu, cô chỉ nhìn thấy yết hầu của người đàn ông chuyển động, trong lòng cảm thấy không ổn.
Cuối cùng Giang Hành Triệt cũng uống xong trà sữa, trả lại cốc cho cô.
Hề Thời nhận lấy, ước lượng cốc trong tay một chút, cô lập tức đen mặt.
Một nửa cốc trà sữa nhỏ của cô đã bị uống mất rồi.
Giang Hành Triệt nhận ra được sắc mặt Hề Thời, anh bổ sung: “Uống ít đồ uống không lành mạnh thôi.”
Hề Thời ôm cốc trà sữa chỉ còn lại một nửa bắt đầu tức giận, cô hận không thể mở nắp ly trà sữa ụp cả cốc lên đầu người đàn ông này, nhưng ngẫm nghĩ chút thì lại cảm thấy không nỡ, hậm hừ chất vấn: “Đồ uống không lành mạnh mà anh còn uống nhiều như vậy?”
Giang Hành Triệt mặt không đổi sắc: “Vì để em uống ít đi một chút.”
Hề Thời bị lời ngụy biện này làm cho hoảng sợ luôn rồi, cô không ngờ trên thế giới này lại có thể có người không nói lý lẽ như vậy, cô đặt cốc xuống, giữ chặt một cánh tay Giang Hành Triệt kéo ra ngoài: “Anh đi đi, em không hoan nghênh anh, tạm biệt!”
Giang Hành Triệt kéo Hề Thời lại, anh hơi dùng chút sức, kéo cô đến trước người mình.
Hề Thời không khỏi xoay người, cô không đứng vững, trực tiếp bịch một cái, lấy cách cực kỳ phim thần tượng ngã ngồi trên đùi người đàn ông.
Đầu óc cô nhất thời mông lung còn chưa phản ứng lại, Giang Hành Triệt đã ôm cô kéo vào trong lòng anh.
Hề Thời hít thở mạnh: “Giang Hành… Ưm ưm ưm.”
Hề Thời vốn muốn túm tóc Giang Hành Triệt bảo anh tự trọng, sau đó cô lại nhận ra giữa môi răng anh còn có vị ngọt trà sữa của cô, vì thế cực kỳ tức giận biến tự trọng thành cướp đoạt, giống như sư tử con bảo vệ đồ ăn, ngay cả đồ ăn trong miệng địch cũng phải cướp sạch.
Nụ hôn này dường như làm tiêu hao rất lớn, lúc tách ra Hề Thời đã thở dốc.
Ngược lại vẻ mặt Giang Hành Triệt bình tĩnh, dường như còn