Chương 70
Hề Thời uống xong sữa bò, Giang Hành Triệt cầm trang phục diễn đi ra.
Hề Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh: “Sao vậy?”
Giang Hành Triệt: “Nhân viên trang phục có đây không?”
Anh nói: “Đổi quần áo đi.”
Hề Thời không rõ nguyên nhân: “Đổi quần áo làm gì?”
Giang Hành Triệt cầm cái quần trên tay, trên đó lộ ra mấy vết rách rộng như hổ giương nanh vuốt, lời muốn nói cực kỳ rõ ràng.
Hề Thời hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc: “Bây giờ anh không chỉ muốn xen vào chuyện uống trà sữa của em còn muốn quản trên quần em có mấy vết rách?”
Thậm chí Hề Thời có chút tức giận: “Anh là bố em hay sao mà quản em như thế, em mặc quần của em chứ không phải anh mặc, trở ngại gì cho anh hả? Anh là người thời đại nào thế, Đại Thanh đã tiêu vong rồi, quần rách rất tuyệt, anh biết cái gì là rock, real, freestyle không?”
“Anh biết.” Giang Hành Triệt kiên nhẫn giải thích, “Như này không phải sẽ lạnh sao? Kỳ kinh nguyệt không phải sắp tới rồi sao?” Anh còn nhớ rõ lần trước ở khách sạn dáng vẻ Hề Thời đau đến mức co lại thành một vòng tròn nhỏ, “Không sợ đau bụng à?”
Hề Thời: “Hử?”
Hóa ra đây là điều anh bận tâm.
Hề Thời mím môi, sau đó lấy lại cái quần từ trong tay người đàn ông, trải trên sofa quan sát hết lần này đến lần khác.
Tay Hề Thời chống nạnh nhìn hồi lâu, cuối cùng dứt khoát ra quyết định: “Con gái vì cái đẹp sẽ không sợ lạnh.”
“Một rapper trưởng thành vì hip-hop cũng sẽ không sợ lạnh. Ngay cả chút lạnh cũng không chịu nổi, sao có thể không biết ngại nói bản thân chơi rock, real, freestyle.”
“Hơn nữa quần áo của em với thiết kế sân khấu và đoàn bạn nhảy minh họa là đồng bộ, bây giờ sửa chắc chắn không kịp.”
“Về phần…” Hề Thời nghĩ đến kỳ sinh lý của mình: “Nói sau đi.”
Giang Hành Triệt nghe được, anh xoa mi tâm.
Dường như anh còn muốn nói gì đó, Hề Thời thấy thế lập tức duỗi tay ngăn cản: “Không cần.”
Vì phòng ngừa người đàn ông ở sau lưng uy hiếp nhân viên trang phục đổi quần của cô, Hề Thời ngẩng đầu lên, cắn răng, thấp giọng uy hiếp: “Lần này nếu anh dám đổi quần áo của em, sau này anh không cần nghĩ đến chuyện cởi quần áo em nữa.”
Dáng vẻ Giang Hành Triệt hơi kinh ngạc, sau đó bại trận.
Diệp Sâm nói sân khấu đã được sửa rồi, Hề Thời để lại Giang Hành Triệt đã thua trận battle, tâm tình rất tốt ra ngoài diễn tập lần cuối cùng.
Ở khách sạn mở điều hòa vẫn chưa cảm thấy gì, vừa ra cửa, gió thổi trực tiếp đến khiến nước mũi cô không chịu khống chế chảy ra.
Hề Thời vội kéo cổ áo, rúc cằm vào trong.
Cô diễn tập mặc quần áo bình thường, Hề Thời nhớ đến cái quần jean rách của mình, cắn chặt răng.
Buổi diễn tập của nghệ sĩ mãi cho đến hơn 11 giờ tối mới kết thúc, nhân viên công tác phụ trách thiết bị và thiết kế sân khấu vẫn bận rộn cả đêm như cũ.
Hề Thời trở lại phòng khách sạn, trong phòng trống không, không thấy Giang Hành Triệt.
Cô bĩu môi, không biết là có phải buổi chiều mình nói nặng lời không.
Dù sao thì xuất phát điểm của người đàn ông này thật ra cũng là muốn tốt cho cô.
Hề Thời lại lấy di động ra nhìn nhìn, Giang Hành Triệt cũng không gửi WeChat cho cô.
Cô đột nhiên có một suy đoán người đàn ông này có thể bị cô chọc giận đến mức trực tiếp bay thẳng về thành phố B rồi.
Hề Thời bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ về bản thân một ngày này.
Cô đang nghĩ gần đây có phải mình càng lúc càng tùy hứng hay không, về phần nguyên nhân tùy hứng, mặc dù cô rất không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không nói, đơn giản chính là ỷ vào việc… Anh cưng chiều.
Hề Thời ném di động, nhào lên giường, vùi mặt vào trong chăn.
Ngày hôm sau, đêm trước Tết Nguyên đán, ngày cuối cùng của năm cũ.
Hề Thời không có thời gian quan tâm Giang Hành Triệt đã đi nơi nào, buổi biểu diễn giao thừa là đại chiến rating gió tanh mưa máu nhất giữa các đài truyền hình, hình thức phát sóng trực tiếp không thể để xảy ra một chút sai lầm nào, buổi sáng lại tập luyện một lần nữa, giữa trưa vội vàng nghỉ ngơi xong lại bắt đầu trang điểm tạo hình.
Một lần lên sân khấu là từ tóc đến trang điểm thậm chí đến cả móng tay cũng cần chuẩn bị, mỗi một chi tiết đều phải tinh xảo, rất nhiều nữ minh tinh trước khi bước lên thảm đỏ phải trang điểm 5-6 tiếng cũng là chuyện bình thường, Hề Thời ngồi trong phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm lấy cọ trang điểm tinh tế miêu tả khuôn mặt cô.
Hề Thời nhìn xuống di động.
Giang Hành Triệt vẫn không liên lạc với cô, anh không gửi WeChat cũng không gọi điện thoại.
Hề Thời bất mãn khẽ “Hừ” một tiếng.
Cô lại nhìn thoáng qua Weibo, có một trạm tỷ ngồi canh trước khách sạn phát tin nóng nhìn thấy “Trợ lý nhỏ số 4” tiếng tăm lừng lẫy của Hề Thời xuất hiện ở trong khách sạn minh tinh tham gia buổi biểu diễn giao thừa của đài trái cây rồi ngủ lại ở đó, rõ ràng chính là đến vì Hề Thời, xem ra tổng giám đốc chắc là muốn vả mặt bọn bôi đen suốt ngày tung tin đồn nhảm về tình cảm của bọn họ.
Phía dưới toàn là bình luận [Ngọt ngào quá] [Ngọt chết tôi rồi].
Hề Thời nhìn bình luận gặm đường, cô không cảm thấy anti fans bị vả mặt mà chỉ cảm thấy mình sắp bị vả mặt.
Ngọt cái gì mà ngọt, rõ ràng là không có chút ngọt nào nhé!
Nói anh hai câu mà anh đã chạy đi rồi, trên thế giới này nào có người đàn ông nào nhỏ mọn như thế!
Hề Thời trang điểm xong thì phát sóng trực tiếp bên ngoài đã tiến vào phần đếm ngược.
Phải đi thay quần áo rồi.
Vũ công mặc áo ngắn tay quần ngắn chạy bước nhỏ đến cửa phòng hóa trang, hình như bọn họ vừa từ ngoài sân khấu đi vào, đều ôm cánh tay, trong miệng nói “Lạnh quá lạnh quá”, “Năm nay sao lại lạnh như vậy”.
Hề Thời nhớ tới lời Giang Hành Triệt nói hôm qua.
Cô bắt đầu cổ vũ bản thân ở trong lòng, nói cho bản thân biết chút lạnh này vẫn chịu được…
Phòng thay quần áo, trang phục biểu diễn vẫn luôn là Hồ Tiểu Dương thu dọn, anh ta đưa hết quần áo đến tay Hề Thời, biểu cảm trên mặt nhìn thoáng qua có hơi quái lạ.
Hề Thời: “Sao vậy?”
Hồ Tiểu Dương lập tức ưỡn ngực đứng nghiêm lắc đầu: “Không, không có gì.”
Hề Thời nghi ngờ đi vào thay quần áo.
***
Đêm trước Tết Nguyên đán, buổi biểu diễn giao thừa mỗi năm một lần bắt đầu.
Mấy đài truyền hình lớn hăm he, từ mấy tháng trước đã bắt đầu điên cuồng mời minh tinh phối hợp thiết kế sân khấu, đủ kiểu