Tay đột nhiên run lên, bồ công anh theo đó rơi xuống, tán nhỏ, bay xung quanh.
Y không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của ta, điềm tĩnh cười: "Bồ công anh màu tím còn có một truyền thuyết rất đẹp, Phượng cô nương có hứng thú nghe không?"
Truyền thuyết về bồ công anh màu tím? Ta đương nhiên có hứng thú, gật đầu.
Giang Nam mỉm cười ôn hòa, cởi áo choàng trải trên mặt đất: "Chúng ta ngồi một lát."
"Sức khỏe ngài..."
"Không sao đâu, đừng lo."
Do dự một hồi, ta cuối cùng vẫn ngồi xuống cùng y.
Y lại hái một đóa hoa, nhẹ nhàng thổi, hạnh phúc cười: "Rất lâu, rất lâu trước kia, trên thế gian chỉ có bồ công anh màu trắng. Trong làn gió xuân, có hai hạt bồ công anh có tình cảm với nhau, chúng cùng nhau vượt qua đại dương, theo gió phiêu du khắp nơi. Hắn nói với nàng cả đời sẽ không chia ly. Nhưng sự thật luôn tàn khốc, gió không cho nàng sức mạnh, làm nàng rơi xuống. Bên dưới là một mảng tảo biển màu tím. Thời khắc lìa xa cuối cùng cũng đến, nhưng hắn lại nói, hắn sẽ không bỏ đi, hắn từ bỏ cơ hội một mình bay đi xa, cùng nàng rơi xuống?"
"Chúng đã rơi xuống biển?" Như thế sẽ không thể mọc rễ nãy mầm! Lòng không khỏi thương tiếc, tuy chỉ là một truyền thuyết, nhưng bản thân ta như bị cuốn sâu vào.
Y khẽ cười: "Vốn là vậy. Chúng trôi dạt trên biển bảy ngày bảy đêm, nước biển nhuộm tím màu tảo lên người chúng. Có một câu rất hay, trời không tuyệt đường người."
Không biết có phải ảo giác hay không, thời điểm y nói trời không tuyệt đường người, hai mắt theo đó sáng lên.
Điều này khiến ta nghĩ đến, kỳ thật không phải y đang kể chuyện xưa, mà là câu chuyện của chính mình.
"Có một đàn chim biển vồ mồi đưa chúng bay lên."
"Là chim biển cứu chúng!" Ta lập tức vui vẻ trở lại, người có tình ý sẽ thành thân thuộc, còn gì khiến người ta vui hơn điều này?
Giang Nam