Ngồi trên mặt đất, đưa tay vuốt cằm, để làn gió xuân man mát thổi qua gương mặt, trước mắt là biển bồ công anh tím rực rỡ.
"Khụ khụ..." Giang Nam ho khan.
Ta nghiêng đầu, thấy thân thể y hơi lảo đảo, tay che miệng, cung mày nhíu chặt.
Ta thế mà quên mất y còn đang bệnh! Ta vội đứng dậy, nói: "Chúng ta về thôi."
Y gật đầu, đứng dậy.
Ta thấy áo choàng còn ở dưới đất, muốn cúi người nhặt, hoàn toàn không ngờ y cũng giống ta cùng cúi người, đầu ngón tay hai người chạm nhau.
Ta kinh hoảng muốn rút về, tay đã bị y nắm lấy, ta kêu lên, muốn giật ra, nhưng càng bị y nắm chặt. Mặt ta đỏ bừng, rũ mắt không dám nhìn y.
Cảm nhận tay y rất nóng, ta cả kinh, bật thốt lên: "Ngài đáng sốt!"
"Ta không sao, đi thôi."
Nhặt áo choàng lên, y kéo ta đi về phía linh nham. Ta mặc cho y dắt đi, hiện tại tay y không dùng quá nhiều lực, ngón tay lạnh băng của ta được lòng bàn tay nóng rực kia bao bọc dần trở nên ấm áp.
Chúng ta ra ngoài, thấy xe ngựa vẫn còn ở đây, nhưng lại không thấy Thanh Tư và Thư Nghiên. Ta kinh ngạc nhìn về phía Giang Nam, y giống như nhận ra điều gì, kéo ta chạy về phía trước, nhấc màn xe lên.
"Ưm..."
"Ưm..."
Thanh Tư và Thư Nghiên bị trói nhét trong xe ngựa, miệng bị chặn lại, thấy chúng ta, cả hai đều lộ vẻ kinh hoảng. Khóe miệng Thanh Nghiên có vết thương màu xanh tím, giống như vừa bị người ta đánh.
Ta chấn động, vội vươn tay muốn giúp họ cởi trói.
Đúng lúc này, có người lớn tiếng: "Lên!"
Lập tức, xung quanh xuất hiện năm sáu tên nam nhân vạm vỡ.