Sau khi cuộc thi hùng biện tiếng anh kết thúc, Phó Chi vào phòng trang điểm thay quần áo.
Lục Dư Mặc ở bên ngoài phòng thay đồ, ánh mắt hắn dán chặt vào màn hình điện thoại đang sáng.
Một bài đăng về Phó Chi đã được đăng lên diễn đàn trường Nhất Trung.
Có người đã tổng hợp bài thi của cô lại, phía dưới viết đầy lời khen ngợi.
Thật ra Lục Dư Mặc nghe không hiểu hết những từ vựng khó nhằn mà Phó Chi đã nói, nhưng hắn có thể cảm giác được lúc cô diễn thuyết, khoảnh khắc đó làm hắn rất bất ngờ.
Ngoài cửa, Hứa Vi còn đang nói chuyện điện thoại với Lục Cảnh Thanh.
Phó Chi đã ra khỏi phòng thay đồ.
Cô lấy tấm thẻ ra vào từ trong túi ra, mặt không biểu cảm đưa qua: "Ngày mai, Tiểu Đỗ sẽ quay lại Bắc Kinh, em đã sắp xếp vé máy bay cho anh rồi, anh sẽ bay về cùng Tiểu Đỗ, trên đường muốn mua cái gì thì cứ kêu hắn mua cho anh, nếu chỗ ở không thoải mái cũng nói với hắn, đừng để bản thân phải chịu thiệt.
"
"Còn nữa, trong viện nghiên cứu có khu nhà ở gia đình, anh có thể ở với hắn thêm một khoảng thời gian nữa, chơi chán thì về nhà.
"
Lục Dư Mặc như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không hiểu được tình huống: "Tiểu Đỗ là gọi ai?"
Phó Chi rất tự nhiên: "Đỗ Mân.
"
Lục Dư Mặc: "! "
Lục Dư Mặc sờ lên lỗ tai, hắn cảm thấy mình dường như gặp ảo giác rồi.
Phó Chi để ý, nghĩ rằng hắn sẽ đề phòng với người ngoài, vì thế cố gắng nhẹ nhàng nói: "Ý em là anh cứ coi Tiểu Đỗ như người trong nhà, không cần phải khách khí, anh hiểu ý em chứ?"
Lục Dư Mặc: "! "
- --Hiểu cái deo!
- --Mẹ nó, mày nhận được phần thưởng xong giờ tự cao đúng không?
- --Còn Tiểu Đỗ? Người đó là phó viện trưởng viện nghiên cứu FZ! Là phó viện trưởng!
- --Mày thật sự xem mình là viện trưởng đấy à? Đồ ngu