"Vậy tao về nhà chuẩn bị trước.
"
"Anh đợi một chút.
"
Lục Dư Mặc dừng lại, hắn quay đầu lại, Phó Chi đứng không xa bàn trang điểm, ống tay áo được xắn lên một cách ngay ngắn, trên cổ tay trắng nõn xinh đẹp đeo một chiếc đồng hồ điện tử có dây đeo màu trắng.
Dưới ánh đèn rọi xuống, đôi mắt hạnh nhân trong veo khẽ tỏa sáng, giọng điệu chậm rãi: "Đừng để em phát hiện anh dẫn theo Chu Đình Đình đến viện nghiên cứu, nếu không em sẽ kêu ba ba đánh gãy chân của anh.
"
Lục Dư Mặc: "! "
Năm Phó Chi 6 tuổi đã đọc được một cuốn sách, đại khái nội dung muốn nói là các thành viên trong gia đình nên yêu thương, bao dung và thấu hiểu lẫn nhau.
Cho nên mặc dù cô cảm thấy Lục lão phu nhân có vẻ không thích mình, nhưng cô cũng sẽ đưa thuốc cho bà ấy.
Cô không muốn vì sự xuất hiện của mình mà làm cho ba và lão phu nhân không vui.
Nhưng Chu Đình Đình thì khác.
Cô ấy vẫn là người ngoài, Phó Chi không có lý do gì để bao dung cô ấy cả.
Lục Dư Mặc cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay đi dạo trên sân trường, lơ đãng.
Lúc Chu Đình Đình tìm được hắn, nước mắt chực trào ra.
Cô ấy có vẻ rất lo lắng, cũng vô cùng tủi thân: "Vừa rồi anh đi đâu vậy? Em tìm một lúc lâu vẫn không thấy anh!"
Chu Đình Đình sinh ra đã xinh đẹp, còn tự biết trang điểm, bây giờ lại khóc, như hoa lê dính hạt mưa, làm người ta khó có thể không thương xót.
Lục Dư Mặc lập tức bị dọa sợ, chân tay luống cuống dỗ dành: "Đừng khóc! Anh không phải đã ở đây rồi sao? Nếu có gì vướng mắc thì em cứ nói ra, anh thay em giải quyết! khóc thế này không tốt cho mắt đâu!"
Chu Đình Đình nghe xong, khóc càng dữ hơn.
Trên sân thể dục có vài học sinh đi ngang qua, cố tình bước chậm lại để hóng hớt.
Chu Đình Đình chỉ khóc nức nở, không quan tâm đến hình tượng ở trường của mình.
Lục Dư Mặc mạnh dạn đoán ra, giọng điệu có chút chần chừ, nghiêm túc hỏi: "Bác gái đã qua đời rồi sao?"
Gia cảnh của Chu Đình Đình không tốt, cô ấy có một người em trai đã bỏ học đi làm, người bố nghiện cờ bạc và người mẹ mắc bệnh bạch cầu nặng, chỉ có thể dùng các loại thuốc đắt tiền đắp vào để duy trì mạng sống.
Chu Đình Đình khóc một lúc, hít một hơi thật sâu, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại đối mặt với sự im lặng của Lục Dư Mặc, lấy tay lau nước mắt nói: "Không, nhưng cũng sẽ sớm thôi.
"
Lục Dư Mặc: "! Em nói như vậy là sao?"
Chu Đình Đình nói: "Mẹ của anh không muốn hỗ trợ em nữa, nhưng anh cũng biết tình huống của nhà em rồi đấy, khi đó cũng là Lục gia hết sức lấy lòng giúp đỡ gia đình em.
Vất vả lắm mẹ em có hi vọng sống sót, trước mắt bây giờ đã tìm ra tủy sống thích hợp để phẫu thuật, mà dì ấy lại tàn nhẫn cướp đi quyền lợi sống tiếp của mẹ em.
"
Chu Đình Đình lấy ra sự kiêu căng của một bạn gái và nói: "Dư Mặc, mẹ của anh lần này thật sự quá đáng! Em không quan tâm, cho dù không phải là vì em, thì cũng là vì mẹ của em, anh nhất định phải nói chuyện thật tốt với