Lục Chân Nghi lần đầu tiên chăm chú trao đổi với Elsa.
Từ khi tận thế tới nay, cô vẫn luôn lo âu, sợ hãi, bận rộn, suy tư, không có thời gian quan tâm tới thú cưng của mình, hàng ngày chỉ cho nó ăn, khi nó làm nũng muốn ôm hoặc không nửa đêm rên rỉ nhớ mẹ thì ôm nó.
Kỳ thật chó và con người có thể giao tiếp nhiều hơn.
Chúng nó dùng ánh mắt để nói chuyện, cũng có thể nghe hiểu không ít khẩu lệnh, biết biểu đạt cả tâm trạng.
Nhưng khi Lục Chân Nghi tập trung trao đổi cùng Elsa thì đột nhiên cảm thấy có chút là lạ.
Cô cảm thấy tinh thần mình giống như một luồng sức mạnh chậm rãi kéo dài vươn về phía Elsa.
Đây đương nhiên chỉ là một cách nói so sánh.
Giống như khi còn nhỏ cô đọc sách luôn nhớ rất nhanh, nói là chỉ cần đọc qua sẽ không quên cũng không quá đáng. Vì thế có người nói cô thiên phú dị bẩm, trời sinh trí nhớ siêu tốt, cũng có người hỏi cô kinh nghiệm làm thế nào để nhớ được.
Lúc ấy cô nói: Phải cảm giác từng chữ từng câu giống như in vào trong lòng.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là trạng thái tập trung cao độ mà thôi.
Trạng thái này nói thần kỳ thì chưa tới, nhưng quả thật có chút khó giải thích.
Hiện giờ Lục Chân Nghi nghĩ, có lẽ sức mạnh tinh thần của cô khá mạnh.
Đây là lần đầu tiên cô có thể cảm nhận sức mạnh tinh thần của mình vươn ra.
Vì thế cô càng tập trung hơn, giống như dùng sức mạnh tinh thần bao bọc lấy Elsa.
Xung quanh Elsa như có một lớp vỏ hoặc là màng vô hình, chặn tinh thần của cô ở bên ngoài.
Lục Chân Nghi càng thêm hiếu kỳ.
Cô chậm rãi cọ sát, chậm rãi thẩm thấu.
Có lẽ vì Elsa là thú cưng của cô, toàn tâm toàn ý với cô nên không phản kích.
Cô dần dần cọ xát lớp màng kia càng ngày càng mỏng, cuối cùng cũng thấm vào, tiếp xúc đến một thứ ấm áp, nho nhỏ.
Cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời.
Giống như một viên khí thể ấm áp, có điều lại dày hơn khí thể, nhưng không phải chất lỏng hay cái gì khác.
Nói là ấm áp thì kỳ thực tinh thần không có xúc giác, nhưng cô lại cảm nhận được thứ kia vô cùng ấm.
Tinh thần cũng không có màu sắc, nhưng cô cảm thấy nó là màu cam ấm áp, lóe sáng, tràn đầy sức sống. Trong đó lại trộn lẫn màu tím xinh đẹp. Có lẽ không phải nhiều màu mà chỉ là điểm tô, không, là trộn lẫn trong đó, tràn ngập sức mạnh, nhưng số lượng không nhiều.
Lóe sáng, mạnh mẽ, vô cùng xinh đẹp.
Tần Thẩm đột nhiên khẽ đẩy vai cô một cái: “Chân Nghi, em làm sao vậy? Sao cứ ngẩn ra thế?”
Tinh thần vươn ra của Lục Chân Nghi đột nhiên rút về.
Tất cả trạng thái đều biến mất.
Cô vô cùng tức giận, nhưng lại không thể với nổi giận Tần Thẩm, dù sao Tần Thẩm cũng chỉ lo lắng cho cô chứ không biết đang xảy ra chuyện gì.
Cô muốn nói cho anh nhưng chính bản thân cô cũng không rõ đây là ảo giác hay là thứ gì khác.
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Không chỉ là thân thể đau nhức sau khi ân ái mà còn có tinh thần, giống như liên tục thức trắng mấy đêm.
Cô nhắm mắt lại, gần như lập tức ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng hình như còn nghe được Tần Thẩm cười khẽ, lại bị anh nhéo mũi một cái.
Sau đó cô liền chìm vào mộng đẹp ngọt ngào, không biết trời đất gì nữa.
Ngày hôm sau Lục Chân Nghi tỉnh lại thì đã là mười một giờ trưa.
Cô thế mà lại ngủ cả một buổi sáng!
Hơn nữa cô lại vẫn mệt mỏi, cả người rã rời.
Tần Thẩm đã sớm rời giường, không ở bên cạnh.
Cô thay quần áo, lười biếng xuống tầng, mọi người đều ở trong phòng khách, có nói chuyện, có chơi (đương nhiên là bạn nhỏ Đổng Tu), có tự làm chuyện của mình.
Thần kỳ nhất là Ngô Tĩnh San đã khỏi hoàn toàn, ăn mặc nghiêm chỉnh ngồi trên trên ghế tám chuyện với Thẩm Hoành Hoan.
Nhìn cô từ trên tầng đi xuống mọi người đều ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó cùng không hẹn mà liếc Tần Thẩm, nở nụ cười hoặc mập mờ hoặc chợt hiểu.
Ánh mắt Thẩm Hoành Hoan là sáng nhất, lộ liễu tỏ vẻ: lão Đại, thật lợi hại!
Tần Thẩm trả lại cho anh ta một ánh mắt đắc ý khó phát hiện.
Lục Chân Nghi xấu hổ muốn chết!
Hiển nhiên, tất cả mọi người trong phòng này, bao gồm cả Tần Thẩm đều cảm thấy cô ngủ dậy muộn, dáng vẻ còn mệt mỏi như vậy là bởi vì tối qua bị Tần Thẩm giày vò…
Chết tiệt!
Lục Chân Nghi cũng không thể nói: Không phải do bị giày vò trên giường. Là do trao đổi tinh thần với Elsa quá mệt thôi!
Cô đành phải đen mặt, xuống tầng ngồi bên cạnh Ngô Tĩnh San, chuẩn bị ăn cơm.
“Thế nào rồi, San San?” Lục Chân Nghi cười trêu ghẹo Ngô Tĩnh San, “Ngày hôm qua không phải còn bịn rịn như trăn trối, hôm nay đã lại vui vẻ rồi?”
Ngô Tĩnh San đánh vào vai cô một cái, “Dám cười nhạo bệnh nhân bệnh nặng mới khỏi, lương tâm của cậu đâu rồi hả?”
“Đánh ân nhân vào sinh ra tử vì cậu, lương tâm của cậu đâu rồi?”
Vợ Đổng Văn Triết – Giả Vân Ảnh đã có thể uống chút nước cơm, sữa bột, còn ăn chút bánh mì, vẫn đang nằm trong phòng cho khách. Lục Chân Nghi vào thăm cô ấy, Đổng Tu đang dính lấy mẹ kể công, chắc cũng đã kể suốt cả buổi sáng. Mẹ thằng bé mệt mỏi nhưng vẫn khen ngợi:
…..
“Đúng, Tiểu Nhất Hưu thật lợi hại.”
…..
“Đúng thế, lúc ấy mẹ thật sự thoải mái, một tẹo đã hết đau rồi.”
…..
“Đúng, dây leo của con rất đẹp, còn đẹp hơn cả tường vi!”
…..
“Đúng, mẹ cũng thấy con có thể cứu thế giới…”
…..
Đổng Tu càng nghe mẹ khen càng cảm thấy hứng khởi.
Giả Vân Ảnh nhìn thấy Lục Chân Nghi vội vàng nói cảm ơn. Lục Chân Nghi cười nói không khách khí, lại hỏi cô ấy có cần gì hay không, hai người khách khí một lát, Lục Chân Nghi bị gọi vào phòng khách ăn cơm.
Đương nhiên là cơm trưa.
Cơm trưa lại vẫn có thịt Tinh Tinh.
Giả Vân Ảnh cũng nhận được cơm bệnh nhân của mình: Canh thịt Tinh Tinh.
“Mau ăn chút thịt Tinh Tinh bồi bổ.” Lục Chân Nghi cười gắp cho Ngô Tĩnh San một miếng. “Đồ