Buổi tối Lục Chân Nghi cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, cô quyết định thử trao đổi tinh thần với Elsa một lần nữa.
Đồng thời cô cũng nói rõ với Tần Thẩm chuyện ngày hôm qua cô bị anh làm gián đoạn nửa chừng, bây giờ muốn thử lại lần nữa, anh trông cửa, đừng để ai quấy rầy cô.
Kỳ thật ngoại trừ anh ra thì cũng chẳng có ai tới làm gián đoạn cô nữa. Ai lại rảnh rỗi đêm khuya đi gõ cửa một đôi vợ chồng ân ái cơ chứ, đây không phải ganh tỵ thì là gì?
Cho nên, sau khi trong mắt Tần Thẩm lóe qua một tia kinh ngạc rồi ngoan ngoãn đi trông cửa cho cô thì Lục Chân Nghi lại ôm Elsa đến trước mặt. Elsa thật ra không cần cô ôm cũng được, nhẹ nhàng gọi một tiếng sẽ tự nhảy lên, vô cùng nghe lời.
Nó từ khi sinh ra đã do Lục Chân Nghi chăm sóc, hai tháng liền mẹ đến ở cùng Lục Chân Nghi. Nó hiểu biết từ rất sớm, chưa đến một tháng đã biết đòi ăn, chó bình thường hai ba tháng vẫn còn chưa biết gì. Hơn nữa nó vô cùng linh hoạt, cao chưa tới hai mươi cm mà chỉ cần nhảy nhẹ cũng có thể lên tới tận giường hơn sáu mươi cm, thậm chí còn không cần chạy lấy đà, quả thực có thể sánh với mèo. Mà mẹ nó Đồng Đồng – dáng người cũng xấp xỉ mà trước giờ chưa bao giờ nhảy lên được giường, thậm chí có một lần ngã từ sô pha cao bốn mươi cm xuống còn ngất xỉu…
Tóm lại, Elsa vẫn cho rằng mình là chú chó vô cùng thông minh, vô cùng xinh đẹp, vô cùng dũng mãnh, vô cùng linh hoạt. Nó lúc nào cũng tự tin, dũng cảm, ở trong ổ thì làm trùm, ra ngoài cũng không sợ bất kỳ ai kể cả chó lớn mà bản thân chỉ to bằng đầu nó. Lông nó rất đẹp, tư thế luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi tao nhã… Ngày trước mỗi lần Lục Chân Nghi dắt nó đi dạo đều khiến người ta trầm trồ ca ngợi và hâm mộ.
Lục Chân Nghi thích Đồng Đồng, đối với Elsa lại là yêu thương từ tận đáy lòng.
Cô tập trung tinh thần, lại chậm rãi thả ra, từ từ bọc lấy Elsa.
Lúc này cô không gặp bất kỳ trở ngại nào, có lẽ lần trước đã đột phá một lần nên trung tâm tinh thần Elsa rất thân thiết với cô, chủ động rộng mở cho cô tới gần.
Elsa cũng phát ra tiếng ô ô sung sướng nũng nịu khe khẽ, giống như những khi cô vuốt ve lưng nó vậy.
Vẫn là một viên màu cam, bên trong trộn lẫn màu tím điện quang, tinh thần Lục Chân Nghi thử chạm vào. Viên tinh thần dường như nhận ra cô là ai, vui sướng đáp lại.
Không thể trực tiếp trao đổi bằng ngôn ngữ nhưng có thể truyền đạt suy nghĩ.
Cô nghĩ: nằm xuống, Elsa.
Elsa quả nhiên nằm xuống.
Lục Chân Nghi vui sướng, sức mạnh tinh thần liền dao động, cô vội vã bình tĩnh lại.
Vì đề phòng chỉ là ngẫu nhiên, cô lại ra lệnh: Elsa, đi ra cửa.
Elsa quả nhiên đứng dậy, nhảy từ trên giường xuống, đi tới cửa.
Nhìn nó nghe lời chạy đến cạnh cửa còn xoay người nhìn cô, đúng là đáng yêu chết mất.
Cô vui mừng, đứng dậy đi mở cửa phòng.
Tần Thẩm đang đứng ngoài cửa, dựa tường, hút thuốc.
Anh mặc một chiếc áo da màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì, sườn mặt tuấn tú đến mức khiến tim người ta như bị nhéo một cái.
Nhìn anh chính diện cũng rất đẹp trai, nhưng dáng sườn mặt đặc biệt hoàn mỹ, mắt phượng sâu đen láy, mũi cao vừa phải, đôi môi mỏng, viền cằm vừa cương nghị lại vừa xinh đẹp…
Dù vô tình nhưng vẫn khiến người ta rung động.
Lục Chân Nghi đột nhiên nghĩ tới giấc mộng xuân mình mơ nhiều năm trước.
Tần Thẩm trong mơ cũng như thế này, lạnh lùng mà tràn ngập sức mạnh cùng uy hiếp…
Trong lòng cô run lên.
Bề ngoài và phong cách của Tần Thẩm quả thực rất phù hợp với tiêu chuẩn cô thích.
Còn Tần Thẩm rốt cuộc có thích cô hay không kỳ thật cô cũng đã nghĩ tới rất nhiều lần.
Khi cô cảm thấy anh không yêu cô thì mỗi một hành động mỗi một ánh mắt của anh lại khiến cô thấy không phải vậy.
Mà khi cô cảm thấy thật ra anh yêu cô thì lại sẽ có một chuyện nào đó khiến cô tự nhủ rằng mình đã nhầm rồi…
Bởi vì không nghĩ ra lại không muốn từ bỏ cho nên cô lựa chọn không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên ở bên anh.
Có lẽ bởi vì không có cảm giác an tòan cho nên cô cũng quản chặt trái tim mình, không để mình đắm chìm quá sâu.
Điều này rất khó, dù Lục Chân Nghi là người giỏi khống chế và điều chỉnh.
Đương nhiên, làm được cũng có thể là bởi vì thật ra cô không thật sự thích anh.
Giờ phút này, Lục Chân Nghi đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Thế này là sao?
Tuổi xuân tươi đẹp của cô hao phí hết trên người đàn ông này, kết hôn ba năm, ngay cả anh có thích mình hay không cũng không biết.
Thậm chí ngay cả chính mình có thích anh hay không cũng không chắc.
Ở thời điểm tận thế như thế này mà ngay cả ấm áp bên cạnh cũng không biết là thật hay giả quả thật khiến người ta khó chịu…
Cho nên Lục Chân Nghi vốn đang vô cùng vui vẻ muốn đi tới liền đứng lại, ở trong bóng tối yên lặng nhìn anh.
Tần Thẩm nhìn thấy cô liền dập thuốc, quay sang mỉm cười, nói: “Bế quan kết thúc rồi à?”
Lục Chân Nghi lại tức giận không nổi, hừ một tiếng, xoay người về phòng.
Tần Thẩm cũng theo vào, vào phòng đóng cửa liền ôm lấy eo Lục Chân Nghi, cúi đầu nói bên tai cô: “Thế nào? Thành công không?”
Tuy là câu hỏi đứng đắn nhưng giọng nói trầm thấp, hơi thở phả vào tai nong nóng, vô cùng mập