Màn trình diễn pháo hoa hôm nay dài như cả thế kỷ vậy.
Sau một lúc lâu từ khi chùm pháo cuối cùng nổ tung trên bầu trời đêm thầy Thi mới thoáng cử động, có vẻ như chuẩn bị về nhà.
Tôi liền đi theo phía sau, mặc cho anh ấy vẫn luôn nhíu mày.
“Phương Mân, cậu đừng đi theo tôi.” Anh ấy nói.
“Nhưng… Em có thể nói mấy lời với anh được không?”
Trong lúc nói tôi đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.
Cái đêm đậm hương cam ấy cùng với gương mặt bướng bỉnh của tôi – khởi nguồn của mọi chuyện.
“Không cần thiết lắm đâu – Cậu quay lại Indonesia hoặc là Ninh Thành đều được.”
Anh ấy bước đi rất dứt khoát, lời cuối cùng để lại cho tôi là: “Dù sao thì cậu cũng có nhiều lựa chọn như vậy.”
Tôi cảm thấy anh ấy đã mang quả tim còn đập của tôi theo rồi.
Mùa đông ở Liễu Trấn lạnh quá.
Beret chẳng được việc gì cả, da đầu vẫn tê cứng như cũ.
Áo khoác cũng vô dụng, toàn thân từ đầu ngón tay đến ngón chân đều đóng băng cả rồi.
Tôi cũng không biết mình muốn làm gì, muốn đi đâu, ngay khi kết thúc một vòng dạo quanh đường cái bất tri bất giác đã tiến vào bên trong Liễu Trấn rồi.
Trước đây ở cổng trường trung học là một tiệm bán đồ ăn vặt, hiện tại đã đổi thành hai chú sư tử đá.
Cây mọc ra chữ kia là tôi mua ở tiệm đồ ăn vặt này, lúc ấy trong lòng tràn đầy vui vẻ kể cả khi đã bị lừa, hiện tại ngược lại tôi rất muốn bị lừa, nhưng còn kiếm đâu ra việc làm ăn ngu ngốc như vậy nữa.
Sư tử đá trừng mắt nhìn tôi, há miệng thật to, giống như đang cười nhạo một thằng ngốc.
“Mày mới là thằng chó ngốc.” Tôi mắng.
Nói xong tôi liền quay người đi về nhà Thi Mân.
Anh ấy không cho vào thì tôi sẽ không vào.
Thi Mân đã tắt đèn, trong nhà dường như chẳng có chút sinh khí, chỉ có cái cây kia là còn chút ít sức sống.
Cây là tôi trồng, chữ là tôi khắc.
Có điều đã quá lâu rồi nên chữ cũng mờ đi, mà trời lại càng lúc càng lạnh, tôi nhìn cái cây có vẻ muốn chết cóng đi kia liền nhanh chóng quyết định mua một thùng sơn, định bụng quét lên cho nó.
Sơn lên một bộ quần áo mới cho cái cây xong, còn lâu mới đến bình minh, tôi dựa vào một tảng đá kế bên cây nhìn về hướng phòng ở, mơ mơ màng màng cảm giác như bản thân trở lại cái đêm đẹp đẽ kia.
Đêm đó, tôi và thầy Thi trao nhau nụ hôn đượm vị cam.
Tôi không biết tại sao mình làm những việc này nữa, có lẽ đúng như Thi Mân nói, tôi vĩnh viễn chỉ làm những thứ vô ích.
Nghĩ lại cũng khó hiểu tại sao lại có thể ngủ thiếp đi như vậy.
Không có tuyết rơi hay mưa rào sấm chớp tô đậm như trong phim truyền hình, xét cho cùng mấy điều kiện ngoại lực gian khổ đều không có, chỗ này ngoại trừ quá lạnh thì mọi thứ đều ổn.
Chưa kể còn có thầy Thi ngủ ở trong nhà kia.
Lúc chìm vào giấc ngủ cũng tuyệt lắm, tôi còn có thể mơ thấy hình ảnh lúc hai chúng tôi ở bên nhau mà không cãi vã.
Nhưng khi tỉnh lại liền thấy khó chịu, thắt lưng, chân và cổ đều đau nhức, tay chân thì lạnh như sắt.
Càng lúng túng hơn chính là chạm mặt Thi Mân trong bộ dạng chật vật như vậy.
“Cậu thế này thật sự rất ấu trĩ.” Anh ấy nén lửa giận, trông có vẻ tức lắm, “Cậu rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy?”
Tôi dường như ngay lập tức bật dậy, xương cốt tê cứng trong thời gian dài lại bị chuỗi động tác đột ngột tác động liền phát ra tiếng kêu rắc rắc.
“Không làm gì cả…… Chỉ là sợ cái cây nó lạnh nên cho nó mặc quần áo……”
“Cậu……” Thi Mân giận đến nỗi thở hổn hển, “Vào nhà đi!”
Bên trong quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, nhưng lại rất không thoải mái.
Thầy Thi ném cho tôi một chiếc chăn dày, đặt một ly nước nóng lên bàn xong liền bỏ đi.
Chỉ là căn phòng quá nhỏ, anh ấy có đi đến bức tường bên kia tôi cũng còn nhìn thấy.
“Thi Mân”, tôi gọi anh ấy, “Em không có dùng khổ nhục kế gì cả, cũng không định quấn lấy anh.
Em chỉ hy vọng có thể chân thành xin lỗi anh, nếu như còn có thể, cũng muốn quan tâm chăm sóc anh, nhìn anh dần tốt lên…”
“Không cần.” Hình như anh ấy đang phiên dịch bản thảo gì đó, lật chồng giấy trên tay sột soạt, “Cậu có cuộc sống của cậu.”
Tôi nói với anh ấy: “Dự án ở Indonesia đã tạm gác lại một thời gian.”
Nhưng anh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ bảo tôi uống hết ly nước nóng.
Hiện tại tôi càng tin chắc rằng những gói hàng và chồng thư giải thích của tôi đang bị chất đống ngoài sân kia anh ấy đều chưa từng mở ra.
Không sao cả, tôi từ từ trực tiếp nói cho anh ấy nghe là được.
Tầm một giờ sau thân thể mới dần dần ấm lại.
Nhưng tôi cảm thấy đầu rất nặng, tay cũng bỏng rát.
Chắc là mặt tôi đỏ bất thường lắm.
Thầy Thi cũng phát hiện ra, hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Chắc chắn là tôi sốt rồi, lại sợ lây cho anh ấy nên nhanh chóng mặc áo khoác rồi chuẩn bị rời đi.
Anh ấy ngăn tôi lại, dùng sức đẩy tôi về ghế ngồi, đoạn nói: “Đừng nhúc nhích, uống thuốc hạ sốt đã.”
Trong ngăn tủ nhiều thuốc lắm, tôi không còn thấy chóng mặt hay khó chịu nữa, chỉ còn đau lòng,