Lý Nguyên không nói gì, rút một chiếc chìa khóa trong túi ra ném cho tôi, hỏi: “Thật sao? Vậy thì… Mày với thầy Thi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện không cần mày quản thì đừng quan tâm tới.” Tôi nói.
Cậu ấy bật cười, “Lúc này liền không cần tao quản? Không cần tao quan tâm thì lấy ai đưa đồ cho thầy Thi thế.”
Tôi hơi lắc đầu, “Cảm ơn, thời gian này phiền mày rồi.
Về sau không cần nữa, tao đến là ổn rồi.”
“Mày không đi?” Cậu ấy nghi ngờ nhìn tôi.
“Mày không phải suốt ngày đều bận rộn đến chết hay sao?”
“Tao… Tao không biết.” Tôi nói, “Tạo định trước hết xin nghỉ phép năm để chăm sóc Thi Mân.
Chuyện sau này thì tới đâu hay tới đó đi.”
“Nghĩ không ra đó, mày mà cũng có lúc hoảng sợ như vậy.”
Tôi không để ý tới cậu ấy, bởi vì tôi phát hiện ra đứng từ đây có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Thi Mân.
Lý Nguyên vẫn tự mình nói, mặc kệ tôi có đáp lại hay không, “Thầy Thi sau khi xem hết pháo hoa trở về, tâm trạng có vẻ tốt lên không ít.”
“Lúc vừa đến Liễu Trấn, thầy ấy thực sự gầy lắm.
Nếu không phải mày nói thầy bị bệnh thì tao cũng không dám đồng ý.
Tụi tao khuyên thầy tìm một nơi ở tốt hơn.
Hiệu trưởng không phải cũng nghe mày rồi tìm một cái nhà trệt lớn đó sao? Nhưng thầy cũng không đồng ý chuyển đi, nhất quyết nói rằng cần phải tưới nước cho cái cây kia – Cái cây kia cũng sống nhiều năm rồi, thậm chí không tưới nước chắc cũng chẳng chết.”
Lúc nghe được câu này tôi đột nhiên hoàn hồn, chính mình cũng không nhận ra nước mắt đã lưng tròng từ lúc nào rồi.
Lý Nguyên sửng sốt, liên tục nói: “Mày khóc cái gì vậy, thầy Thi bây giờ không phải là không có chuyện gì rồi sao? Mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, kiểm tra định kỳ, mọi thứ tao đều quan sát mà.”
“Cảm ơn mày.” Tôi liên tiếp lặp lại, “Về sau để tao làm là được rồi.”
“Để mày? Vậy sau này mày không còn ở đây thì làm sao bây giờ?”
“Tao với Thi Mân sẽ cùng nghĩ cách.”
“Hai người không phải chia tay rồi sao? Thầy ấy còn đồng ý theo mày?”
“Tao… cứ từ từ đã.”
Lý Nguyên không trả lời, cúi đầu loay hoay gì đó với điện thoại, một lát sau mới đưa màn hình cho tôi nhìn – Cậu ấy gửi trả số tiền tôi đã chuyển lần trước.
“Này, trả mày đó.
Đều là vì Thi Mân cả, không cần thiết phải tính toán lợi ích như vậy.” Cậu ấy nói.
Lời này thực ra không có ý gì đặc biệt, nhưng trong lòng tôi lại không quá dễ chịu.
Hồi trung học Lý Nguyên rất kính trọng Thi Mân, sau khi biết hai chúng tôi ở bên nhau thì hoàn toàn không tin nổi đây là sự thật.
Cho dù Thi Mân không còn dạy ở Liễu Trấn nữa thì Lý Nguyên vẫn luôn rất kính trọng mà gọi “Thầy Thi”.
Trong lớp chúng tôi, xưng hô “Thi Mân” thế này từng chỉ dành riêng cho tôi.
Tôi gắng hết sức mình kìm nén những cảm xúc tiêu cực đang nhen nhóm, cười cười với cậu ấy, “Không được đâu, cái nào ra cái đó chứ.”
Lý Nguyên bỏ qua những lời này, nói mình còn phải về soạn bài rồi đi trước.
Tôi liền bắt đầu thu dọn căn phòng này.
Phòng tuy nhỏ nhưng còn đỡ hơn lúc xuất ngoại ở Indonesia, ít ra nước nóng không bị ngắt đột ngột.
Ngoại trừ bệ cửa sổ thì tất cả những nơi còn lại đều phủ một lớp bụi mỏng.
Tôi bỏ chút thời gian mới quét dọn mọi thứ sạch sẽ.
Giường vừa nhỏ vừa cứng, giống như chiếc giường lần đầu tiên tôi ở chỗ Thi Mân vậy.
Có điều hiện tại anh ấy hình như đã đổi sang một chiếc giường lớn hơn, cũng mềm hơn, chắc là vì sợ cấn rồi đau nhức cơ thể.
Nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy những vết sẹo do ca phẫu thuật đó để lại cũng in dấu trên người tôi rồi, cả đời này hẳn không có cách nào khép miệng.
Cửa sổ hóa ra lại là nơi tôi đứng lâu nhất mỗi ngày, vì góc nhìn ở đây là đẹp nhất.
Thi Mân dường như biết tôi luôn ở đó và cố tình để tôi nhìn thấy vậy.
Anh ấy có vẻ thích loanh quanh cửa sổ nhà mình.
Chỉ là mỗi động tác của anh ấy đều như một con dao cùn, kề sát bề mặt trái tim, từng chút một mài mòn máu thịt trên đó, rồi đục khoét từ từ vào trong.
Anh ấy sẽ viết viết gì đó, sau khi chuông báo thức vang lên thì chạy đi lấy thuốc, rồi ngồi trở lại trước bệ cửa sổ, lắc lắc lọ thuốc đoạn đổ ra một đống viên này gói nọ.
Phải uống nhiều thuốc như vậy hẳn là khổ sở lắm.
Lúc này tôi sẽ gõ cửa, hỏi anh ấy trong nhà có đường hay không.
“Muốn uống thuốc cảm, nhưng đắng quá.” Tôi nói.
Sau khi anh ấy ra ngoài đưa cho tôi, tôi sẽ đưa lại nước ngọt cho anh ấy, “Một mình em không uống nhiều như vậy, đổ đi thì phí quá, anh lấy uống thuốc đi.”
“Không cần như vậy, tôi đã sớm quen rồi.” Thi Mân nói, “Vả lại, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc.”
Tôi lại lần nữa cảm thấy mình như một thằng ngu, cái gì cũng không giúp được, chỉ thêm phiền phức.
“Cậu hai ba ngày nay đều chạy đến nhà tôi, hẳn là cảm thấy tôi rất nhàn phải không?” Anh ấy vậy mà còn đùa với tôi.
Lời Thi Mân nói lúc này mặc dù đầy gai góc, nhưng lại sống động hơn bao giờ hết, như thể anh sẵn sàng mở ra vỏ trai của mình, với ngọc trai và ánh sáng ẩn bên trong.
Tôi không thể làm gì khác hơn