Tôi không kìm được nước mắt nữa, cầm ngược lại tay anh ấy, nói: “Thi Mân, em biết em nợ anh rất nhiều rất nhiều, cho em một cơ hội để bù đắp có được không? Em…..
em không sợ, sẽ không có lần sau nữa, Thi Mân, để em ở bên anh đi được không?”
Thi Mân vẫn sững sờ như cũ, sờ lên nơi bị tôi hôn xuống, “Cậu…..
Sao lại nghĩ như vậy?”
“Em cũng muốn biết, tại sao anh lại nghĩ thế?” Tôi nức nở.
Hai chúng tôi tựa như hai trẻ nhỏ mãi chưa lớn, liên tục lặp đi lặp lại.
Có nhiều cơ hội mở lời như vậy, chúng tôi lại cứ bỏ lỡ, vẫn luôn tổn thương lẫn nhau, đến tận bây giờ.
Tôi không để ý tới gì nữa, vẫn luôn khóc, lại lần nữa kéo anh ấy vào ngực, ôm chặt lấy.
Đúng vậy, rõ ràng yêu nhau đến thế, tội gì phải lãng phí thời gian.
Tôi nhớ đến dáng vẻ anh ấy gập ngón tay gõ gõ lên bàn, dáng vẻ đeo kính vùi đầu soạn giáo án, dáng vẻ mở cửa sổ ra cười với một chậu hoa, ….
Mỗi một Thi Mân như vậy đều thật đẹp, nhưng tôi sao lại chẳng có dũng khí đi nắm giữ cái đẹp như vậy chứ.
Tôi hôn anh ấy lần nữa.
Lần này anh ấy không ngẩn người nữa, cương quyết đẩy tôi ra.
Có lẽ là thấy tránh không được, anh ấy dùng sức cắn tôi, dùng đầu lưỡi của mình phản kháng.
“Cậu nổi điên cái gì!”
Anh lầu bầu không rõ, tay kéo cổ áo sau gáy tôi.
Mà tôi vẫn như cũ không buông ra, từ từ đẩy anh ấy lên tường.
Nhưng anh cũng không thật sự muốn đẩy tôi ra.
Một chúng tôi chạm nhau, đầu lưỡi quấn quanh cùng một chỗ, răng ma sát cùng một chỗ, nhịp tim như hòa vào cùng nhau.
Cho dù là ai nhìn vào đều sẽ thấy là một đôi tình nhân.
Giới thiệu kịch bản phim truyền hình_Phân tích kịch bản phim truyền hình_phân tích kịch bản phim_Thông tin cá nhân minh tinh_Bậc thầy cày phim.
Nhưng tôi không thể nói rõ quan hệ lúc này được, chúng tôi hôn, ôm nhau thật chặt, nhưng lại cách rất rất rất xa.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được lúc cắn tôi anh ấy dùng lực lớn đến thế nào.
Dù có hận một người đến đâu cũng không thể dùng lực cắt đứt đầu lưỡi đối phương thế này.
Nhưng tôi dám chắc rằng anh ấy đối với tôi không chỉ có hận.
Bởi vì anh hôn đáp lại nhiệt liệt đến thế, hoàn toàn không giống Thi Mân chút nào.
Hôm nay anh ấy, lạ lẫm, điên cuồng.
Khóe miệng thì rách, trên tay tôi cũng để lại vết xước.
Thật nhếch nhác, nhưng thời khắc này tôi cảm thấy thỏa mãn, bởi vì Thi Mân từ bỏ chống cự, tư thế tấn công vô cùng hung hãn mà đẩy tôi vào tường.
Chúng tôi áp vào vách tường hôn nhau thật sâu, sánh được với sói, không có lý trí, đau đến đỏ cả mắt.
Cũng như trước đây mỗi lần cãi vã đều sẽ giải quyết bằng tình dục coi như chuộc lỗi, anh ấy quyết liệt thế này khiến tôi như trở lại trước đây vậy.
Chúng tôi rõ ràng vẫn còn yêu nhau, tôi rất chắc chắn chuyện này nhưng mỗi lần đều cứ tổn thương nhau thế này.
Nếu như sau này thực sự có một ngày đã hòa giải với nhau, Thi Mân sẽ hối hận vì hôm nay đã đuổi tôi đi sao?
Tôi nghĩ anh ấy sẽ.
Thế là tôi quyết định tiếp tục làm một kẻ mặt dày mày dạn.
Nụ hôn của chúng tôi không hề ôn nhu, cũng không triền miên, chính là kiểu muốn anh đến tôi đi cùng phân cao thấp, chúng ta ôm nhau tựa như muốn ghìm chết người kia, răng môi quấn quýt cũng vô cùng đau nhức.
Nhưng tôi cảm thấy thỏa mãn.
Chúng tôi khảm vào da thịt của nhau, dựa lên mặt tường lạnh lẽo chống đỡ.
Tôi tự phá vỡ chính bản thân mình, nhưng vô cùng cẩn thận từng ly từng tí ghép mỗi mảnh vỡ gọi là Thi Mân kia lại.
Tôi yêu anh ấy cho đến chết.
Bất kể bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn mãi vững tin điều này.
Lúc buông nhau ra, hai chúng tôi đều rất chật vật.
Trên tay tôi hầu như đều là vết cào, phần gáy bị ghì nhéo đến đỏ tím.
Tôi không biết anh ấy sức lực từ đâu nữa, có lẽ bị dáng vẻ ôn hòa của Thi Mân thường ngày làm mờ mắt, tôi vẫn cho rằng anh ấy vĩnh viễn nhẫn nhịn như vậy, giống như một miếng ngọc bích dịu dàng.
Nhưng cũng có ngày ngọc bị vỡ nát, những góc cạnh vỡ vụn kia vô tình cũng có thể khoét một lỗ trên cơ thể tôi, cắm sâu vào da, lưu lại những mảnh vỡ, tạo thành những vết sẹo không thể khép miệng lại không thể xóa đi, cứ như vậy sinh trưởng trên da thịt.
Quan hệ giữa tôi và Thi Mân nói chung chính là như vậy.
Thi Mân và tôi đều há miệng thở dốc, lúc nhìn nhau, trong mắt có yêu, có oán trách, có liều mạng.
Nhưng cuối cùng không ai nói gì, Thi Mân sửa sang lại quần áo của mình, như một người mất hồn, từng bước một đi về phía cửa.
Gần đến ngưỡng cửa mới nhận ra đây là nhà của mình liền vội vàng quay về vị trí cũ.
Tôi cứ đứng yên như vậy tại chỗ, không dám động đậy cũng không dám nói chuyện.
Đợi vài phút, Thi Mân cũng coi tôi như là không khí.
“Thi Mân……” Tôi thử thăm dò gọi anh ấy, nhìn thấy anh ấy đã lên giường nằm, đang giũ giũ chăn mền đắp lên.
Tôi có thể nhìn bóng anh đang run rẩy, thậm chí có thể lờ mờ nghe được tiếng khóc yếu ớt, tận lực đè nén.
Đôi khi tiềm thức con người ta sẽ bị kích thích khi trông thấy khung cảnh quen thuộc nào đó.
Ví dụ như anh ấy nằm trên chiếc giường kia không để ý đến tôi, vô cùng giống với ngày nào đó, cảnh tượng sau khi chúng tôi cãi nhau, cảnh tượng cả hai quay lưng lại với nhau cùng phân cao thấp.
Mà lần cãi vã đó kết thúc thế nào? Tôi còn nhớ, chính là tôi hỏi anh ấy, có muốn ăn sáng hay