Từ đó về sau, tôi sẽ ở lại nhà anh ấy cho đến khuya.
Dù không có chuyện gì cũng muốn tán gẫu với anh ấy, nhờ anh để ý website tuyển dụng giúp tôi, nói chuyện với anh một chút về công việc của mình.
Mãi đến khi anh ấy nói mình buồn ngủ, tôi mới lưu luyến không thôi mà về nhà.
Chỉ là, dù tận mắt thấy Thi Mân chừa một khoảng trống lớn ở trên giường, nhưng tôi cũng không dám qua đó.
Tôi chỉ có thể hỏi: “Thi Mân, anh chuẩn bị ngủ rồi, vậy em về trước?”
Anh ấy có vẻ khó hiểu khi tôi hỏi một câu như vậy, nghiêng đầu nhìn tôi một lát, rồi mới chậm rãi “ừ” một tiếng.
Tôi từ bỏ ý định đánh bạo, cuối cùng cũng chỉ dám đi đến bên giường, giúp anh ấy điều chỉnh chăn mền, ngón tay vô tình đụng phải anh.
Thi Mân không có né.
Lá gan tôi lại to ra mấy phần, dán sát lên tai anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Thầy Thi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Anh nói.
Đồ đạc trong phòng sắp xếp không khác gì tám năm trước.
Nháy mắt đó thật giống như Thi Mân vẫn còn khỏe mạnh mở rộng vòng tay với tôi.
Đương nhiên chỉ là ảo tưởng, dù sao tôi cũng không thể khiến anh ấy khỏe mạnh trở lại.
Nhưng không sao cả, ít nhất còn chút hy vọng hiện ra trước mặt tôi, để tôi có thể tin tưởng rằng vẫn còn nhiều thời gian.
Còn nhiều những tám năm như vậy, tôi cần lên kế hoạch thật kĩ, tìm công việc như thế nào, đến những nơi ra sao.
Tôi muốn một Thi Mân hoàn hoàn chỉnh chỉnh, hệt như tám năm trước, không rào cản, một Thi Mân mạnh dạn hôn lấy tôi.
Thi Mân trước đó luôn nói, “nhà” và “nhà ở” không giống nhau.
Nhưng tôi vẫn luôn không hiểu ngụ ý của anh ấy.
Ở bên Thi Mân những ngày tháng đằng đẵng này, tôi chợt ý thức được thế nào là khác biệt.
Một ngôi nhà như thế này, ở đây, dễ chịu hơn căn nhà lớn ở ven bờ biển Ninh Thành kia rất nhiều.
Loại cuộc sống thế này quả thực rất tốt, nhưng tôi không biết, đây rốt cuộc là quan hệ gì.
Chúng tôi không tính là người yêu, chẳng có đôi tình nhân nào lại ngăn cách tầng tầng lớp lớp như vậy, chưa kể còn phải cẩn thận từng li từng tí.
Cũng không tính là người thân, giữa chúng tôi không có bất kì quan hệ huyết thống hay hôn nhân gì cả.
Càng không phải là kiểu người quen gật đầu với người yêu cũ, suy cho cùng, tình cảm giữa chúng tôi vẫn nhiều hơn thế.
Vậy loại quan hệ thế này rốt cuộc tính là gì? Tôi cũng không rõ nữa.
Chắc là giống như anh ấy nói vậy, lửa rừng hừng hực, khờ dại quấn lấy.
Chỉ là, tôi không hy vọng đây chỉ là một ngọn lửa lướt qua rồi thiêu rụi mọi thứ, tôi muốn mọi thứ vẫn sinh sôi không ngừng.
Thi Mân học này nọ cũng rất nhanh, đôi khi chán chúng tôi sẽ cùng nhau học tiếng Pháp.
Anh ấy biết, chỉ là quá nhiều năm rồi không ôn tập cũng không hay sử dụng, nên cũng cần phải học lại.
Mà tôi thì không biết chữ nào cả.
Nói đến việc học ngoại ngữ, dường như tôi luôn gặp phải vấn đề.
Thi Mân có một nền tảng vững chắc và khả năng ngôn ngữ rất tốt, thường là anh ấy học xong một bài trước, sau đó sẽ dạy lại những điều cơ bản cho tôi.
Giống như hồi trung học vậy, anh ấy mở tài liệu giảng dạy ra, để trước mặt tôi, chỉ vào phần phiên âm, sau đó dạy tôi đọc từng chữ một.
Phát âm tiếng Pháp và tiếng Anh rất dễ nhầm lẫn, đến mức mỗi lần gặp phải một từ đơn nhìn có vẻ giống nhau tôi đều sẽ đọc sai, anh ấy sẽ ở bên cạnh cười, nói: “Lúc trước học tiếng Anh thì cậu nhầm lẫn phiên âm, giờ thì lại nhầm hẳn sang Anh ngữ.
Thật đúng là…..”
Nói được một nửa, có lẽ cảm thấy giọng mình quá thả lỏng rồi, Thi Mân nghiêm mặt, nói: “Không sao cả, từ từ sẽ ổn.”
Trước đây anh ấy vẫn luôn khen tôi thông minh, nhưng tôi chẳng thấy mình thông minh chút nào.
Mất rất lâu mới nhớ được một từ đơn, nhưng học thuộc rồi xong sẽ luôn quên mất.
Tôi thích hình thức lãng phí thời gian thế này lắm.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh có nhớ không, lúc trước anh dạy em học bù ấy.”
Thi Mân nghi hoặc ngẩng đầu, hỏi: “Chuyện gì?”
“Lúc đó anh cũng ở bên cạnh em như thế này.
Thường ở lại mấy tiếng đồng hồ, em viết sai liền gõ nhẹ lên bàn.”
Cũng không phải chỉ có một mình cậu.
“Không sai, nhưng mà, trong mắt em, anh chính là chỉ cười với một mình em.”
“Cậu…..
khi đó đã tự tin như vậy”, Thi Mân vươn tay đẩy nhẹ kính mắt, “Vậy tại sao về sau lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình như vậy?”
“Em…….
Em không biết.”
Tôi cho là anh ấy lại đang trách mình làm sai, liền cúi đầu xuống rất thấp, “Em cảm thấy anh quá tốt, mà em thì chẳng tốt đẹp gì….
Giữa chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, em không cách nào thuyết phục được bản thân rằng anh yêu em.”
Thi Mân lắc đầu, khẽ mắng một câu “đồ ngốc”.
Tôi nghe thấy câu này, liền kéo ghế xích lại gần anh hơn nữa, nhẹ nhàng hỏi: “Không sai, em là thằng ngu nha.
Như vậy Thi Mân nè, anh nói em nghe đi, anh có phải là vẫn yêu em, vẫn luôn yêu em có phải không?
Thi Mân nhíu nhíu mày, hỏi: “Bây giờ nói chuyện