_Hic! hức!
Nhược Nhược chạy ra ngoài, cô ngồi bó gối úp mặt khóc ở lối thoát hiểm, đã biết chính bản thân không muốn anh làm phiền nhưng cách kết thúc này khiến cô đau quá, trong lòng không yên ổn được, không gian xung quanh yên tĩnh cô tha hồ mà khóc, cô khóc cái gì! bây giờ mọi chuyện sáng tỏ rồi ai đó không có thích Tiểu Đy mà thích người khác, cô khó chịu cảm thấy rối bời suy nghĩ lung tung, tâm tư không nghe lời cứ nghĩ về ôn thần suốt, thế mà bảo thích lại không thừa nhận, hay thích người ta lúc nào cũng không biết ?
_Tiểu Nhược!!!
_Ủa, Tiểu Phương? sao cô ở đây?
không đi làm hả? sao vào được tập đoàn?
Cô gạt nước mắt nhem nhúa ngước nhìn Tiểu Phương khó hiểu, sao Tiểu Phương ở đây được chứ?
_Trời ạ, tôi bị triệu tập đến an ủi cô đó tiểu thư của tôi, hừ! người ta giận đến tột đỉnh vậy mà vẫn coi trọng cảm xúc của cô lắm, sao cô không mau mau hiểu dùm cái!
Tiểu Phương ngao nhán nhìn bộ dạng đại ngốc cuả cô nghĩ thầm, không phải ôn thần bảo Phương Phương đến an ủi cô thì ai đây, mà anh cũng thật khô khốc làm cô khóc làm gì sao không tự đi dỗ cô nín, biết cô mơ mộng hay khóc thế mà vẫn đem cái cứng nhắc khó chịu ra áp đặt cô
_Tiểu Phương!.
hic!
_Trời ơi, bà thím nín đi, đừng buồn nữa, tôi nói cho cô biết là Tiểu Đy của cô!
_Ôn chủ tịch thích người khác rồi hức, chắc là Ôn chủ tịch thích Lan Hân rồi hic!
Nhược Nhược bày tỏ, Phương Phương chỉ còn biết ôm cô dỗ dành mà tâm trạng hậm hực lắm lắm
_Tôi hỏi cô cô thích Ôn chủ tịch rồi phải không?
_Không!
_Ừ đâu có thích mà yêu người ta luôn rồi
_Không có
_Có giỏi nhìn vào mắt tôi mà trả lời
Tiểu Phương điên loạn vò đầu cô, cô mãi không thừa nhận làm Tiểu Phương tức chết
_Tiểu Nhược, cô nên nhớ cái gì kìm nén lâu quá thế nào cũng vỡ ra, để rồi xem tình cảm của cô rồi cô sẽ bậc ra thành câu cho xem, lúc đó còn ở trước mặt Ôn chủ tịch nữa
_Tôi sẽ không bao giờ như thế đâu, cô đừng vớ vẩn
Cô cũng điên loạn vò đầu Tiểu Phương cô nói chắc như bắp
_Ừ, Tự Thiên Đy không phải người tốt, cô nên cẩn thận
Tiểu Phương nheo mắt nghiêm túc nói với cô mà hình như cô vỏ ngoài tai
_Nè, đưa cái này cho Ôn chủ tịch giúp tôi
Nhược Nhược lấy trong túi ra một cái túi vải dùng để đựng điện thoại, là do cô tự làm,
_Cô bị điên hả? cô chọc người ta tức giận tột đỉnh, bây giờ bảo tôi chuyển giúp, ai dám chứ? còn nữa cái túi vải này cô tặng tôi với Tiểu Mi thì được còn Ôn chủ tịch cao qúy sao có thể thích thứ này được? cô suốt ngày kiểm chuyện cho Ôn chủ tịch nổi giận không vậy?
Tiểu Phương la lối, cô không chê quà của Nhược Nhược nhưng cô sợ Nhược Nhược lại gặp chuyện rắc rối
_Cô cũng biết Ôn chủ tịch làm sao thích những thứ này, cũng như làm sao có thể để ý tôi, gia đình của Ôn chủ tịch cũng như vậy thôi, nếu lỡ có chuyện gì thì họ sẽ không tha cho bố mẹ tôi đâu
Nhược Nhược suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ cho hậu họa về sau, về thế lực mà cô sẽ phải đối đầu, nó có thể nguy hại đến cả gia đình cô
Hôm qua khóc lóc đã đủ mệt, hôm nay Nhược Nhược lại mệt mỏi đi làm, từ ngày đến tập đoàn làm việc chẳng hôm nào là cô được yên thân, hôm nay cũng thế mặt mày ủ rủ, hai mắt sưng to nhìn rất ngố, cũng may cô đã được chuyển đến bộ phận khác nếu không còn gặp anh là còn gây chuyện
_Ở đây là phòng tài vụ sao? rất xa