Sáng sớm, Nhược Nhược thức dậy, đầu cô đau nhức kinh khủng cô chau mày ôm đầu khó chịu, Nhược Nhược phát hiện trên người cô không có mặc quần áo chỉ có cái khăn đắp ngang cô hốt hoảng nheo mắt nhìn xung quanh rồi xoay trái rồi xoay sang phải, ánh mắt cô sáng lên cô trừng mắt nhìn người bên cạnh
_Ôn chủ tịch? tối hôm qua mình!
mình chủ động! ôi thôi nhớ ra rồi đêm hôm qua mình thật kinh khủng khiếp! hic! hic!
Cô lờ mờ nhớ lại hôm qua, lúc anh bồng cô lên phòng, cô đã chủ động vồ lấy anh rất khủng khiếp
_Cũng may, Ôn chủ tịch chưa dậy, nhanh chóng tìm quần áo mới được
Cô đưa mắt tìm quần áo mà chẳng thấy, chỉ có cái đầm ngủ hôm qua đang đặt ở gần tay trái của anh, cô âm thầm chòm người qua người anh với lấy cái đầm ngủ, cô cũng chẳng muốn mặc cái đầm đó lần nào nữa đâu, nhưng đâu còn cách nào khác
_Hic! mong sao Ôn thần đừng có dậy, ngủ ngon nha
Tay cô chạm vào cái áo, cô mừng thầm, anh mở mắt thấy cô đang loay hoay, anh dang hai tay ôm cô kéo vào lòng, cô bất ngờ nhắm mắt cau có
_Ngủ thêm chút nữa đi
Anh vuốt tóc cô không để cho cô thoát, cô xấu hổ run rẫy huơ tay loạn xạ mặt áp vào ngực anh, anh cũng không có mặc áo khi rất gần thế này cô rất ngượng cô tự trách đêm hôm qua đã bị Tiểu Phương gạt uống cho sau khướt sau đó còn cả gan mặc cái đầm mỏng manh đứng trước mặt anh mà nói nhảm nữa
_Bỏ em ra đi thế này không tiện
Giọng cô run run mè nheo, cá nhỏ đáng yêu làm anh chỉ muốn ôm cô mãi thế này muốn cùng cô ngày ngày vui vẻ chỉ đơn giản thế thôi, tháng năm sóng gió anh muốn cùng cô đi hết con đường
_Không tiện là sao? em ngại cái gì? hay em muốn tôi đi ôm người khác
Anh cốc vào đầu cô một cái, cánh tay vẫn giữ cô không buông, tay cô chống lên khuôn ngực rắng chắc của anh
_Bỏ em ra đi
Nhược Nhược giãy nảy, nhăn nhó, hơi thở cũng mệt nhọc, anh khoẻ quá cự tuyệt thế nào vẫn chẳng thoát ra được khỏi ngực anh, còn nữa cứ thế này cô ngại chết mất
_Em chưa trả lời, là muốn tôi đi ôm người khác
_Không có
Cô quát lên cáu gắt, anh bỏ cô cô ôm cái chăn chạy vào tolet
_Đáng ghét đáng ghét
Cô giẫm chân bực dọc, không ngờ anh cũng bước theo cô vào trong
_Em nói ai đáng ghét?
_Hở! ?
Khi cô phát hiện có giọng nói đang rất gần cô thì cô mói biết anh đang đứng sau lưng, theo phảm xạ cô lùi về sau chân vấp vào bồn nước ngã vào đó
_A!
_Tiểu Nhược
Đầu cô đập vào thành bồn, cái chăn quấn quanh người dài vướn víu làm cô không sao thoát khỏi bồn nước được
_Có sao không?
Ôn Thiếu Phàm nhìn cô khó nhọc ngoi lên hụp xuống, anh cười nhưng không để cô thấy anh nghiêm mặt doạ cô
_Đừng đến gần, em! em tự đứng dậy được, a! ui da!
Cô nhắm mắt không dám nhìn anh, vì cô nghĩ anh đang trần trụi, nhưng thật ra anh mặc quần áo rồi mới vào tolet tìm cô, chỉ là cô quá nhạy cảm nên làm quá, nhìn cô anh không nhịn được cười anh càng muốn trêu cô hơn
_Em không muốn ngồi dậy? được! tôi vào tắm với em
_Đừng!.
Nhược Nhược nghe xong bừng tĩnh, cô vội vã ngồi dậy nhanh như tia chớp, cô mở mắt phát hiện anh có mặc quần áo mà đi lừa cô, cô trừng mắt cái miệng quát lên với volum cực đại
_Ôn chủ tịch lo đi làm đi, hừ!.
_Hôm nay ở nhà với em
Cô đi ra khỏi tolet, anh ôm cô,giọng nói quyến rũ lọt vào tai cô
_Bỏ! bỏ em ra, ôm em sẽ bị ướt
Người anh cũng thấm nước từ người cô, cô giãy nảy, cô đẩy anh ra, anh cười ánh mắt dịu đi nhìn cô
_Hôn một cái tôi bỏ em ra
Anh ra lệnh, cô khóc thầm, nghiến răng, cái tên trước mặt thật bá đạo, không như lúc ban đầu cô gặp, lạnh lùng thế mà hay sao càng ngày anh càng lòi ra nhiều tật xấu, nhất là khi rất thích trêu cô.
Ngày tháng cứ thế mà trôi, đây là khoản thời gian mà họ hạnh phúc nhất!
_Hở! ?
Cô tròn mắt, tròng mắt sắp nổi đầy tia máu rồi, cô nuốt cục tức xuống, vội thu ánh mắt đó lại, cô cúi mặt suy nghĩ, không nên bướng với anh, mà nên