_Ôn chủ tịch à! em!
Nhược Nhược bước xuống giường, cô biết cái tính hay nổi cáu vô cớ của anh nên vội vã đến gần giải bày, nào ngờ anh hung hăng đi ra cửa đá mạnh vào đó
_Ầm!.
_Ôi! tên này thật quá ghê gớm, mình không nên xuất hiện, nếu anh ta biết lúc trước mình góp phần gây chuyện với Tiểu Nhược, không biết sẽ thế nào đây
Lượng Tuyên mua thức ăn cho Tiểu Phương xong thì quay lại, đến cửa bắt gặp anh đang hung hăng nên vội co giò chạy đi
_Tiếp viên Lâm, lúc nãy cô bảo vợ tôi ngủ lại!.
_Ơ.
.
ơ không! không có!
Anh quay lại hỏi Tiểu Phương, anh chưa nói hết là Tiểu Phương đã xanh mặt run giọng trả lời
_Cô dám gọi vợ tôi đến?
Anh mất kiên nhẫn gầm gừ, không có cô làm sao anh ngủ yên, chỉ mới mấy ngày mà anh đã hình thành thói quen ôm cô trong ngực khi ngủ, còn cô, chỉ biết nuốt nghẹn ngượng ngùng, phòng bệnh này đâu chỉ mình Tiểu Phương, mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô
_Ôn chủ tịch, tôi không có là Tiểu Nhược tự đến thăm tôi mà hic!.
Tiểu Phương khóc lóc đang bệnh mà còn gặp cảnh này, Tiểu Nhược từ bộ mặt ngơ ngác chuyển sang hậm hực
_Nếu đã đến thăm bệnh thì nói chuyện đi 5 phút thôi, còn nếu không nói chuyện thì sau này cô chẳng cần đến sân bay nữa
Ôn Thiếu Phàm đi sang cái giường bên cạnh, anh nằm lên đó hai mắt lại nhưng cô biết anh đang quan sát cô, thừa cơ hội anh đang nhắm mắt cô liếc xéo anh một cái
_Tiểu Nhược, mấy ngày nay có vui không? chắc hạnh phúc lắm hả?
Tiểu Phương mở lời cho có chuyện nói chứ thật ra cô căng thẳng lắm, hai người nói chuyện mà anh cứ lù lù một đống như thế làm sao mà nói
_Tôi thấy lúc sống cùng cô hạnh phúc hơn nhiều, rất nhớ mấy ngày tháng đó
Nhược Nhược nói lớn cố ý để anh nghe, để anh biết cô rất hạnh phúc nhưng vẫn thích cho anh tức giận
_Hì hì tôi cũng nhớ, nhớ mấy lúc hai đứa mình nằm thức đêm tâm sự
Tiểu Phương cũng nhớ mấy ngày đó, hai đứa xúc động ôm nhau bồi hồi thì có một người vô cùng bực bội, anh đứng dậy đến bên kéo cô ra khỏi Tiểu Phương
_Cô dám dụ ngọt vợ tôi hả? cô! thích Tiểu Nhược đúng không? Hèn gì đến giờ chưa ai thèm ngó
Ôn Thiếu Phàm lớn giọng, cái giọng truyền cảm từ từ lan truyền, gương mặt cũng cực kỳ khó chịu, nếu Tiểu Phương không bị ốm thì chắc anh tống Tiểu Phương đi sớm rồi, anh thật muốn đem Nhược Nhược khảm vào người để lúc nào cô cũng chỉ là của mình anh, không ai được phép gần gũi, cô hết chịu nổi rồi, cô hít thở mạnh một cái sau đó quát ngược lại anh mà chẳng cần sợ
_Ôn chủ tịch thật quá đáng, đây là bạn thân nhất của em đó, ghen tuông cái gì chứ, em tệ đến nỗi không tìm được một người đàn ông để Ôn chủ tic̣h đi ghen tuông điên cuồng với Tiểu Phương thế