Thông báo chính thức này đến bất ngờ, nhưng không quá đột ngột.
Đối với Thiệu Từ Tâm mà nói, hợp đồng hôn nhân 3 năm giữa nàng cùng Ôn Chi Hàn chưa chắc có thể giấu đến kín mít, khả năng không phải hôm nay bị phanh phui, thì chính là ngày mai bị đem ra hấp thụ ánh sáng.
Cho nên nếu hiện tại đã tới, vậy thuận theo tự nhiên mà tiếp thu đi.
Sau khi phát tin làm sáng tỏ trên Weibo, Thiệu Từ Tâm lại chuyên tâm vào công việc, như thể chưa từng nhìn thấy hot search.
Cái đầu nhỏ của Dung Nhã không thế nào nhẹ nhàng.
Thiệu Từ Tâm tuyên bố trên Weibo được đăng tải, trực tiếp thừa nhận bản thân là vợ của Ôn Chi Hàn, gián tiếp thừa nhận bản thân là thiên kim Thiệu gia.
Liên hôn thương nghiệp cùng với thiên kim tiểu thư mai danh ẩn tích dốc sức làm việc, bỗng chốc trở thành chủ đề bàn tán của cư dân mạng, ai cũng có vô số câu hỏi và mong ngóng có thêm thông tin.
Vì thế các nhà truyền thông phỏng vấn lớn đều theo dõi Thiệu Từ Tâm.
Phỏng vấn không được Ôn Chi Hàn, phỏng vấn không được Thiệu Hành, bọn họ còn phỏng vấn không được Thiệu Từ Tâm đang làm việc trong giới giải trí sao!
Bởi vậy, mấy ngày nay Dung Nhã nhận được số lượng lời mời phỏng vấn tăng vọt.
Dung Nhã chạy như bay đến chỗ Thiệu Từ Tâm mang theo một số cuộc phỏng vấn mà mình cảm thấy ổn đến cho nàng.
Bất quá, Thiệu Từ Tâm có thể tiếp nhận phỏng vấn hay không vẫn là một vấn đề.
......
"Không nhận."
Thiệu Từ Tâm ngồi trên sô pha ở văn phòng của Dung Nhã, thảnh thơi thảnh thơi.
"Chuyện này không có gì để phỏng vấn, quá nhàm chán, em không cần mấy cái này tới giúp em gia tăng độ nổi tiếng, Ôn Chi Hàn cùng Thiệu gia cũng không cần dựa vào chuyện này để tăng sự chú ý."
Dung Nhã quơ quơ ly trà, nhướng mày.
Thiệu Từ Tâm nâng ly uống trà.
"Đều đẩy đi, đỉnh đầu em còn một đống công việc đây, hơn nữa, qua mấy ngày nữa là phải tiến tổ, người nào đó họ Thiệu em không rảnh."
"Được rồi, đã biết," Dung Nhã nói, "Ngoan ngoãn đóng phim, cố lên, ảnh hậu tương lai."
Thiệu Từ Tâm: "Mượn cát ngôn của ngài, mượn cát ngôn của ngài."
Đời trước, một cái giải thưởng tốt nhất nàng cũng chưa bắt được, đời này nàng thề phải bắt được tới tay!
Bằng không nàng lãng phí lần trọng sinh này rồi!
Dung Nhã buông ly trà, bỗng nhiên nhớ tới Lâm Mộc Mộc, liền mở miệng hỏi: "Em có hài lòng với việc Mộc Mộc ở bên cạnh em trong khoảng thời gian này không?"
Dung Nhã sẽ không thời thời khắc khắc đi theo bên người Thiệu Từ Tâm, người phải luôn đi cùng Thiệu Từ Tâm là Lâm Mộc Mộc, về sau tiến tổ cũng là như thế.
Làm người đại diện của nàng, đương nhiên có nghĩa vụ quan tâm tình huống của trợ lý bên người nàng.
Thiệu Từ Tâm vừa lòng gật đầu: "Siêu cấp vừa lòng, Mộc Mộc rất kiên trì, có năng lực lại còn thông minh đáng yêu, ai dùng cũng sẽ hài lòng, chỉ hận không sớm một chút gặp được cô bé trợ lý này!"
Lâm Mộc Mộc so với trợ lý trước kiên trì hơn nhiều, căn bản không để bụng nàng có bối cảnh như thế nào, suy cho cùng thì bối cảnh của nàng có lợi hại đến mấy cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiền lương của cô nàng.
"Hài lòng là được, sau khi tiến tổ nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho chị."
"Yên tâm."
"Còn có, em cùng Ôn tổng nhà em ở chung cũng còn tạm được đi? Cô ấy không có làm khó dễ em chứ?"
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, không thể hiểu được lại chậm chạp mà nhớ tới chuyện đêm đó, tâm tình đột nhiên trở nên hết sức vi diệu.
Nàng cầm lấy ly trà, làm bộ không chút để ý: "Khá tốt, rất hài hòa, người ta cũng không khó xử em...."
Sự ôn nhu của Ôn Chi Hàn không phải giả, săn sóc cũng không phải giả, Ôn Chi Hàn lừa ai cũng sẽ không lừa nàng.
Cũng không biết vì cái gì, nàng đối với Ôn Chi Hàn chính là có tự tin như vậy.
Có lẽ là bởi vì trên người nàng cũng không có thứ đáng giá để Ôn Chi Hàn vắt hết óc muốn có được.
Ôn Chi Hàn, một người vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, tất cả những thứ trên thế gian này đối với cô ấy mà nói, đều là dễ như trở bàn tay.
Cô không cần vì muốn được thứ gì đó mà phát sầu.
— đây là nhận thức của Thiệu Từ Tâm đối với cô.
Bất quá hiện tại nàng đối với nhận thức về cô đã đảo loạn một nửa.
Trước kia nàng xem cô như Bồ Tát, gọi lâu rồi, đã thành thói quen, trong vô thức thật sự sẽ xem người ta là Bồ Tát vô dục vô cầu.
Sau đó, Ôn Chi Hàn đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho nàng — cô là con người, là người có máu có thịt, có nhu cầu sinh lý.
Hiện tại Ôn Chi Hàn ở trong lòng nàng là Bồ Tát, cũng là người trong ngoài không đồng nhất.
— bề ngoài nhìn ôn ôn nhu nhu, trên thực tế có thể làm người ta chân mềm.
Gặp quỷ nhất chính là, bây giờ nàng vẫn có chút nghĩ đến chuyện này.
Hình như nàng....!đối với Ôn Chi Hàn ăn quen bén mùi*.
*食髓知味: được lợi một lần lại muốn thêm một lần nữa / sau khi trải nghiệm, muốn thử thêm lần nữa.
Dung Nhã không có chú ý tới sự trầm mặc vi diệu của nàng, nghe nàng nói như vậy cũng an tâm, mặc kệ thế nào, Dung Nhã đều hy vọng nghệ sĩ nhà mình sống tốt.
"Vậy là tốt rồi."
"Còn có, gần nhất paparazzi khẳng định sẽ lén lút theo dõi hai người mà chụp ảnh đấy, em nhớ rõ cùng Ôn tổng báo trước một tiếng để chuẩn bị tâm lý."
"Chụp thì chụp đi, dù sao thì bọn em cũng không phải chưa từng chụp ảnh."
Thiệu Từ Tâm chẳng hề để ý mà dựa vào lưng ghế.
Nàng cùng Ôn Chi Hàn tuy rằng đã ngủ cùng giường, nhưng cũng chỉ lần đó mà thôi, qua ngày đó, liền trở lại hình thức ngày thường ở chung.
Hình thức các nàng ở chung, không có đối chọi gay gắt, cũng không có nhu tình mật ý, chụp thì có sao chứ?
Dung Nhã lại đưa ra điểm quan trọng nhất: "Nhưng có lẽ Ôn tổng người ta không thích bị chụp thì sao?"
Thiệu Từ Tâm sửng sốt một chút, cảm thấy Dung Nhã nói có đạo lý.
Một nửa kia của minh tinh, một khi công khai, không thể bỏ chạy vận mệnh bị paparazzi theo dõi.
Ôn Chi Hàn đã từng nói qua không ngại làm tấm mộc cho nàng, nhưng tựa hồ cũng chưa nói qua không ngại bị chụp......
"Một hồi em hỏi chị ấy một chút." Thiệu Từ Tâm nói như thế.
Nếu Ôn Chi Hàn đặc biệt để ý, vậy vận dụng sức mạnh đồng tiền là được rồi.
...
Quang Lam đầu tư, văn phòng tổng tài.
Ôn Chi Hàn tháo xuống mắt kính tơ vàng, xoa xoa giữa mày.
Lúc này di động vang lên, ghi chú hiển thị cái tên mà cô quen thuộc.
Vị học muội này của cô, khó được một lần chủ động gọi điện thoại cho cô.
"Từ Tâm."
Ôn Chi Hàn cầm lấy di động đặt ở bên tai.
"Làm sao vậy?"
"Học tỷ ~"
Giọng điệu làm nũng quen thuộc.
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng nâng mi.
Không gian buồn tẻ vô vị trong giấy lát dường như đột ngột nở ra một đóa hoa kiều diễm ướt át, hết thảy đều trở nên tươi mát.
Bên môi ý cười nhàn nhạt, Ôn Chi Hàn hỏi: "Lại có việc muốn chị hỗ trợ?"
"Cái đó ngược lại cũng không phải." Người trong điện thoại một chút liền thay đổi giọng điệu đứng đắn: "Em chỉ là muốn bắt đầu dễ nghe một chút, trước tiên làm cho ngài hài lòng."
"Thế nào, dễ nghe không?"
Ôn Chi Hàn rũ mắt mỉm cười, đáy mắt hàm chứa ánh sáng: "Ừm, dễ nghe, cảm ơn Thiệu tiểu thư."
"Không khách khí ạ, Ôn tiểu thư."
Sau khi mở đầu dễ nghe, Thiệu Từ Tâm cũng chuyển sang chủ đề chính.
"Ôn Chi Hàn, em có một vấn đề, muốn hỏi ý kiến của chị một chút."
"Vấn đề gì?"
"Chị biết đấy, em là một nữ minh tinh có chút danh khí, khẳng định sẽ bị paparazzi săn đuổi, mấy ngày hôm trước em lại công khai chuyện kết hôn của chúng ta, cho nên làm vợ của bổn nữ minh tinh này, về sau có lẽ chị cũng sẽ bị họ đuổi theo để chụp ảnh."
"Hm? Ngay cả người nhà cũng muốn chụp sao?"
"Đúng rồi, bọn họ chính là nhàm chán như vậy!"
"Cho nên em muốn hỏi ý kiến chị về điều gì?"
"Cho nên em muốn hỏi chị một chút, chị có để ý việc bị chụp ảnh không?" Thiệu Từ Tâm cầm di động đứng ở một góc không người qua lại, một bên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một bên nói: "Nếu là chị không ngại, em sẽ mặc kệ, nếu chị cảm thấy phiền, chúng ta sẽ vận dụng sức mạnh tiền tài!"
Ôn Chi Hàn chậm rãi đứng lên, môi đỏ khẽ mở, không có lập tức nói chuyện.
Qua hai giây.
"Từ Tâm, đêm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi, đến lúc đó gặp mặt nói, được không?"
"Cũng được."
"Đúng rồi, gần đây em phát hiện một nhà hàng, đặc biệt thích hợp với khẩu vị