Trao đổi bình đẳng, theo nhu cầu đôi bên.
Thiệu Từ Tâm không khỏi nghiêm túc, buông đũa: "Nói đi, nói em nghe một chút xem."
Dựa vào sự tín nhiệm đối với Ôn Chi Hàn, nàng tin tưởng điều kiện này sẽ không quá đáng, ngược lại còn rất tò mò Ôn Chi Hàn sẽ đưa ra điều kiện gì.
Ôn Chi Hàn cũng chậm rãi buông đôi đũa trong tay, thanh âm rất nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói hiển nhiên nhiều thêm hai phần nghiêm túc: "Từ Tâm, điều kiện của chị rất đơn giản — một tuần một lần."
Bốn chữ cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống.
Bầu không khí tại một khắc này đột nhiên ngưng đọng, khiến người ta ngoài dự đoán.
Bất ngờ đến mức, Thiệu Từ Tâm thậm chí không kịp phản ứng những lời bản thân vừa nghe thấy.
"Hả???" Thiệu Từ Tâm kinh ngạc không thôi.
Chị ấy vừa mới nói gì đó?
Mình không có nghe lầm chứ???
Ôn Chi Hàn thong thả bình tĩnh, da mặt cũng dày hơn không ít so với lúc trước, lúc này mặt không đỏ tim không nhảy.
"Một tuần một lần."
"Em không muốn sao? Từ Tâm."
Thiệu Từ Tâm chớp chớp đôi mắt, có chút không thể tin được: "Một tuần một lần cái gì?"
Ôn Chi Hàn cười khẽ, dùng tiếng lóng chỉ có hai người mới có thể nghe hiểu: " Hội thảo một tuần một lần."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Ôn Chi Hàn: "Em không muốn sao? Không muốn cũng không s —"
"Từ từ!"
Thiệu Từ Tâm giơ tay đánh gãy lời cô nói, tầm mắt liếc về phía trần nhà, tiếp theo lại nhìn xuống đất.
Nàng nhéo bản thân một phen.
— rất đau, không phải đang nằm mơ.
Nàng hoàn toàn chấn kinh rồi.
Cùng Ôn Chi Hàn một tuần một lần......!Trời má, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?!
Nàng còn đang sầu về sau không còn cơ hội thử phục vụ một người bạn giường tri kỷ như Ôn Chi Hàn, kết quả ông trời lập tức đưa cơ hội tới cho nàng?!
Nàng chần chờ nói: "Chị nói thật à? Chị thật sự biết bản thân đang nói cái gì không?"
Ôn Chi Hàn không có nhìn đôi mắt của nàng, bình thản ung dung nói: "Biết."
"Nhưng là vì cái gì?"
Thiệu Từ Tâm lại hoang mang.
Nếu lần trước là bởi vì Ôn Úc mà xảy ra ngoài ý muốn, vậy lần này lại là vì cái gì? Ôn Chi Hàn nhìn cũng không giống bộ dạng sẽ thiếu người ngủ chung.
Chẳng lẽ......!Ôn Chi Hàn có kế hoạch gì không muốn cho người khác biết?
Vừa nghĩ đến đó, Thiệu Từ Tâm cảm thấy sợ hãi, bỗng nhiên cuộn người lui vào sô pha, hai tay ôm chặt lấy chính mình, đôi mắt lộ ra cảnh giác.
"Ôn Chi Hàn, chị không phải là......!Thích em chứ?"
Chuyện này tuyệt đối không được!
Hiện tại nàng không muốn dính dáng đến bất luận tình cảm nào, không muốn vì bất luận một chút tình cảm nào mà hao tâm tổn sức.
Nếu là cái loại như Ôn Úc thì vẫn còn tốt, chỉ cần vô tình cự tuyệt là được, nhưng là Ôn Chi Hàn......!Nàng xác thật không thể làm được chuyện thương tổn Ôn Chi Hàn.
Nhưng nàng cũng là thật sự không muốn yêu đương, nếu là thật sự, cũng chỉ có thể thương tổn đối phương.
Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn nhìn khoảng cách các nàng bỗng nhiên kéo ra, lại nhìn Thiệu Từ Tâm như gặp phải đại dịch, dường như nếu cô thật sự nói "Đúng vậy", Thiệu Từ Tâm ngay lập tức có thể thu thập túi xách bỏ chạy lấy người, cáo biệt giang hồ, hẹn không bao giờ gặp lại.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng cười, duỗi tay đem người kéo về bên cạnh ngồi, cũng bổ sung thêm một câu, nói: "Từ Tâm, em còn nhớ rõ điều kiện hợp đồng của chúng ta không."
Không động tâm, không yêu đương, nếu không, giao dịch lập tức sẽ trở thành phế thải.
Hợp đồng này là vì lúc trước Thiệu Từ Tâm để cô yên tâm mà giao kèo như vậy.
Giao dịch chính là giao dịch, sao có thể sử dụng tình cảm dơ bẩn đi làm bẩn giao dịch thuần khiết chứ!
— đây là Thiệu Từ Tâm lúc trước đã từng nói qua.
Thiệu Từ Tâm nghe cô nói như vậy, lập tức trở nên an tâm rồi.
Ôn Chi Hàn lại kiên nhẫn mà vì nàng mà giải thích, nói: "Nếu muốn ở trước mặt công chúng giả vờ tình cảm, vậy em cùng chị không thể đi tìm người khác, bằng không bị paparazzi chụp hình được, đối với chị và em đều có ảnh hưởng không tốt."
"Một khi đã như vậy, nhu cầu của chúng ta đương nhiên giao cho hai bên phụ trách."
Thiệu Từ Tâm ngước mắt nhìn về phía cô.
Ôn Chi Hàn nhìn lại đôi mắt nàng, ôn nhu mà cười cười: "Từ Tâm, em phải biết rằng, chị không phải Bồ Tát thanh tâm quả dục, chị là người có sinh lý nhu cầu."
"Hơn nữa......!Chị thích cùng em làm."
Cô thích mỗi một dáng vẻ của nàng ở trên giường.
Cười cũng được, nháo cũng được, khóc cũng được, bất kể là gì cũng khiến cho người khác yêu thích không thôi.
Chỉ cần cùng Thiệu Từ Tâm ở bên nhau, không khí vĩnh viễn nhẹ nhàng, tâm tình cũng hết sức vui sướng.
"Không có nguyên nhân khác." Ôn Chi Hàn vì chính mình giải thích.
Cô nói đến nghiêm túc thành khẩn, một chút đã đánh tan nghi ngờ của Thiệu Từ Tâm.
Thiệu Từ Tâm không nghi ngờ có gian.
Ôn Chi Hàn ở trong lòng nàng cũng đủ xưng là người tốt, nàng tin tưởng Ôn Chi Hàn, Ôn Chi Hàn nói cái gì nàng lập tức tin cái đó.
Vả lại, kẻ hèn này rất vừa lòng chuyện này!
Bạn giường chất lượng giống như Ôn Chi Hàn vậy, không người nào có thể cự tuyệt! Bao gồm người nào đó họ Thiệu!
Thế giới người trưởng thành chính là phải lớn mật một chút!
"Thành giao!" Thiệu Từ Tâm thần sắc vui vẻ, "Một tuần một lần thì một tuần một lần."
Ôn Chi Hàn chậm rì rì mà bổ sung một câu: "Trong lúc làm sẽ không giới hạn số lần."
Thiệu Từ Tâm nghe được ngẩn ra, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Nhiều, nhiều lần một tuần?"
"?"
Ôn Chi Hàn bị nàng hoàn toàn chọc cười: "Em suy nghĩ cái gì đấy?"
Thiệu Từ Tâm bị chọc thủng, mặt không đỏ tâm không nhảy.
Khuỷu tay chống đầu gối, bàn tay chống cằm, nàng thực sự cầu thị nói: "Chính là Ôn Chi Hàn, em cảm thấy chị thật sự rất lợi hại á......"
Ôn Chi Hàn đột nhiên bị người ta nghiêm túc mà khích lệ phương diện kỹ thuật kia như vậy, phòng tuyến tâm lý bình tĩnh rốt cuộc rung động trong chớp mắt, hai tai nổi lên một tầng ửng hồng.
Cô đem chiếc đũa bỏ vào trong tay Thiệu Từ Tâm, cắt đứt đề tài: "Ăn cơm đi."
...
Cơm nước xong, Ôn Chi Hàn phải tiếp tục làm việc.
Thiệu Từ Tâm chủ động giúp dọn dẹp bàn và rác, cuối cùng tiện đường mang đi.
"Em đi đây, cúi chào." Lời nói không có nửa điểm lưu luyến.
Ôn Chi Hàn ngồi ở văn phòng, mang mắt kính, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Thiệu Từ Tâm đẩy cửa văn phòng ra.
Ánh sáng ngoài cửa mờ ảo, tất cả vị trí làm việc trống không, rất yên tĩnh.
Lúc này, đèn văn phòng tổng tài phát sáng như thế trở nên hết sức cô độc.
Nàng vừa đi, nơi này chỉ còn lại một mình Ôn Chi Hàn......
Thiệu Từ Tâm xoay lại nhìn người ở phía sau bàn làm việc.
Tóc dài tùy ý buộc thành đuôi ngựa thấp, trên mũi là mắt kính tơ vàng văn nhã, đôi mắt xanh ấy ẩn sau thấu kính, đáy mắt phản chiếu ánh sáng màn hình, dịu dàng như ánh sao trời.
Vẫn là dáng vẻ kia, ôn nhu vô cùng, không hề có tính công kích.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Ôn Chi Hàn ngước mắt bắt gặp ánh mắt của nàng.
"Làm sao vậy?"
Thiệu Từ Tâm mở miệng: "Ôn Chi Hàn, một mình chị ở chỗ này sẽ không có cái gì nguy hiểm chứ?"
Ôn Chi Hàn lại cười nói: "Không có."
Thiệu Từ Tâm: "Vậy có phải......!Cảm thấy có chút cô độc hay không?"
Bỗng nhiên nghe thấy vấn đề này, Ôn Chi Hàn cũng không có lập tức trả lời, mặt mày ôn nhu mà nhìn nàng, lúc này mới nhẹ nhàng mà nói: "Có."
Thiệu Từ Tâm hiểu rõ: "Như vậy à......"
Xong rồi, nàng bỗng nhiên cảm thấy Ôn Chi Hàn có chút đáng thương, muốn loạn tâm, hơi hơi dao động.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn dịu dàng nói: "Không sao."
"Tuy rằng em ở lại cùng chị, chị sẽ rất vui vẻ, nhưng thời gian không còn sớm, sớm một chút trở về đi, chị ở một mình cũng có thể, đừng lo lắng."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Tiêu rồi, nàng cảm thấy Ôn Chi Hàn càng thêm đáng thương.
Đặc biệt là khi Ôn Chi Hàn nói câu "Em ở lại cùng chị, chị sẽ rất vui vẻ" kia, giống một mũi tên, trực tiếp đâm vào nơi mềm mại nhất của trái tim nàng, đánh nát suy nghĩ cuối cùng về việc muốn rời đi này.
Nếu mà không ở lại là quá tàn nhẫn vô tình!
Đóng cửa lại, buông túi rác, Thiệu Từ Tâm một lần nữa trở về trên sô pha ngồi xuống.
"Aizz, người nào đó họ Thiệu em mềm lòng, không thể nhìn thấy người khác cô đơn, vậy cho nên em sẽ ở lại cùng chị, dù sao đêm nay em cũng không có công việc."
"Một hồi trở về, cho em đi ké xe của chị nha."
Đi ké xe?
Ôn Chi Hàn mười ngón tay đặt ở bàn phím ngừng lại.
"Từ Tâm, đêm nay đến nhà chị ngủ đi."
Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn về phía cô.
Ôn Chi Hàn mỉm cười.
"Một tuần một lần."
...
Buổi tối 10 giờ 5 phút.
Thiệu Từ Tâm nằm ở trên giường Ôn Chi Hàn, cùng cô hôn đến không thể phân biệt nam bắc.
Môi răng quen thuộc tiếp xúc, cực nóng, không giống lần trước thật cẩn thận thăm dò, ngây ngô non nớt.
Đầu ngón tay lướt qua lớp vải vóc mềm mại, linh hoạt mà cởi bỏ gông xiềng trói buộc, một nút rồi lại một nút.
Ẩn sau lớp áo sơ mi là vùng tuyệt mật trắng như tuyết, không thể do thám nếu không được phép.
Thiệu Từ Tâm ngẩng đầu nhìn chiếc cổ thiên nga xinh đẹp của cô, cầm lòng không đậu mà để lại đó vài đoá hồng mai, tiếp theo ôm lấy cổ cô, trao cho cô một nụ hôn thật sâu.
"Ngày mai chúng ta đều phải làm việc."
Bốn mắt nhìn nhau,