Ở phòng ngủ tầng ba, cô đã được anh dìu về phòng nghỉ ngơi, cho dù là vậy anh một bước cũng không rời khỏi cô.
" Bảo bối nhỏ, nghe lời.
Em ngủ một giấc đi, lúc sáng cảm xúc em đã không ổn định như thế sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe của em đó, ngoan ông xã ở cùng em.
" Trương Gia Huy nữa nằm nửa ngồi tựa lưng vào đầu giường ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng giúp cô thoải mái.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Không biết lời của anh có ma lực hay là do có anh ở bên cạnh mà cô có thể an ổn thiếp đi trong vòng tay của anh.
…----------------…
Nhận thấy hơi thở đều đặn của cô Trương Gia Huy mới có thể an tâm hơn, anh cũng đã nằm xuống giường ôm trọn cô vào lòng để thiếp đi.
Xế chiều, khoảng ba giờ rưỡi, Trương Gia Huy cũng đã thức giấc, anh nhìn cô vợ nhỏ vẫn còn ngủ rất say cũng làm anh yêu thích đến vậy…
Anh nhìn thấy vậy cũng nhẹ nhàng đặt cô nằm lên gối, còn mình nhanh chóng đi rửa mặt rồi xuống dưới nhà cùng trò chuyện với mọi người.
Khi vừa rời khỏi phòng, trước mắt anh chính là ông anh vợ đã hơn hai tháng không gặp: " Gia Huy chúng ta đi xuống tầng uống rượu thôi.
"
" Ừ.
" Anh đồng ý,dẫu sao giờ cô cũng đang ngủ, còn người lớn trong nhà sẽ không ai dám lên đây để làm phiền cô nên anh mới đồng ý.
Ở phòng rượu.
Lê Anh Dũng " Lucky " ( anh trai của Anh Thi) vừa rót rượu đưa đến trước mặt anh, khẽ cười: " Con bé đã ổn rồi đúng chứ? "
" Ừ, chỉ hơi ham ngủ do mang thai thôi.
" Trương Gia Huy khẽ cười khi nhớ lại những lần đánh thức cô, và đáp lại anh chính là những dấu cắn do cô mang lại.
Lê Anh Dũng " Lucky " ( anh trai của Anh Thi) nhìn anh khẽ lắc đầu, lại nữa rồi, không lẽ cậu.muốn rắc cơm chó nữa.
Đừng rắc nữa,anh thật sự không ăn nổi đâu.
Lúc này, Lê Anh Quân cũng đã đi vào, nhìn em trai với vẻ mặt khá buồn cười anh cũng đủ biết lý do rồi.
Lê Anh Quân đi đến chỗ hai người, ngồi xuống ghế tự gót ly rượu, nhìn anh cười nói: " Tảng băng, lần này phải cảm ơn cậu rồi.
"
Trương Gia Huy cầm ly rượu lên uống vài ngụm, bảo không cần cảm ơn, vì đây là chuyện anh có thể giúp cho cô vợ nhỏ và ông ngoại vào lúc này.
Không cần phải nói thì ai cũng biết, ông ngoại Phương thật sự đã rất yếu lại mang theo bệnh người già, không biết ông có thể sống đến ngày nào, nên anh cũng chỉ tạo cơ hội cho hai ông cháu được ở gần được thêm phút giây nào thôi.
Sau khi cô thức dậy, cả nhà họ Lê cùng nhau dùng bữa rất vui,