Đêm đó, quả thật Trương Gia Huy không quay về.
Lê Anh Thi do mang thai, quả thật rất ham ngủ, chẳng bao lâu, cô không thể chống lại được cảm giác thèm ngủ mà thiếp đi.
Hôm sau, tại dinh thự.
Không khí buổi sáng khá mát mẻ, thích hợp cho việc ra ngoài vườn ngắm cảnh thư giãn.
Tầm chín giờ sáng, Lê Anh Thi cũng đã rời giường tắm rửa rồi xuống phòng khách, như một thói quen, cô vô thức tìm kiếm bóng dáng của Trương Gia Huy vẫn không thấy.
Khi hỏi qua Viên Hoa mới biết rằng, anh cả đêm qua không về.
Lê Anh Thi ngồi xuống sofa,tay chống cằm, nhìn về phía cửa lớn,xụ mặt không vui, làm cho đám người hầu và Viên Hoa trong thấy chỉ có thể bật cười.
Xem ra mợ cả của họ nhớ ông Trương rồi.
Dù gì từ tối qua đến giờ cũng đã hơn chín tiếng, không thấy anh về.
Chắc chắn công việc của anh quá bận rộn rồi.
Ngoại trừ Viên Hoa ở dinh thự cùng với cô ra thì những người khác cô cũng đã không gặp kể từ lúc ở Pháp.
Lê Anh Thi cố vực dậy tinh thần, ăn sáng xong thì cô bảo người làm đem dụng cụ để vẽ thiết kế ra ngoài vườn.
******
Gần trưa, có một người đã lâu rồi cô không gặp mặt lại bất ngờ xuất hiện trước cổng dinh thự.
Viên Hoa thấy vậy liền đưa Lưu Ảnh ra ngoài vườn hoa, họ còn chưa đi đến trước mặt đã nhìn thấy Lê Anh Thi vừa vẽ bản thiết kế vừa nhâm nhi bánh ngọt trong rất thèm muốn nhỏ giải luôn ý.
Trên bàn vốn là dụng cụ để vẽ bản thảo, giờ thêm hoa quả với bánh ngọt.
Lưu Ảnh nuốt nước bọt, đi đến kéo gốc màng mỏng chắn muỗi và côn trùng được anh cho người làm riêng để cho cô vợ nhỏ nhà mịn thích ra vườn lúc nào thì ra.
Bên cạnh đó, còn có hộp nhạc được phát ra với những bài rất sôi động.
Lưu Ảnh nhìn cô, như thể không tin, thân hình nhỏ nhắn của Lê Anh Thi quả thật đang mang thai sao?
Lưu Ảnh đi đến, đặc túi xách lên bàn, nhìn cô chằm chằm, như thể không tin: " Anh Thi, cậu thật sự đang mang thai? "
Nghe thấy giọng nói, cô nhíu mày nhìn, lúc nhìn thấy người trước mặt, cô cười nhẹ: " Như cậu nhìn thấy đó.
"
" Không thể nào, ông trùm quả thật nhanh nhẹn quá.
" Lưu Ảnh thốt ra những lời kinh người.
" Sau cậu biết dinh thự của ông xã mà đến đây tìm mình? " Vừa mút miếng bánh kem cho vào miệng, cô khẽ cười hỏi.
" À...!" Lưu Ảnh quả thật cũng không biết giải thích làm sao, chỉ là sáng nay, khi cô đang đến công ty để làm việc như mọi ngày, thì có người tự xưng là Lưu Khiết đã gọi điện nói sẽ đưa cô đến gặp mợ cả của họ.
Cứ vậy mà cô đã được đưa đến đây trong sự ngỡ ngàng, ngơ ngác.
Đến khi đặc chân vào dinh thự này, cô càng cảm thấy áp lực hơn, vì đây là căn dinh thự quá lớn và xa hoa.
Cô cảm giác được rằng, không biết mình phải kiếm tiền đến bao giờ mới có thể xây dựng nổi một căn dinh thự của ông trùm.
Thấy Lưu Ảnh không thể trả lời,