Phòng ngủ chính lúc này đã lặng yên đến kim rơi vẫn có thể nghe thấy, thời gian đã ngưng động không biết qua bao lâu.
Thắt lưng Trương Gia Huy vẫn còn đang quấn khăn tắm, ngực màu vàng mật khỏe khoắn.
Anh lau tóc đi về phía Lê Anh Thi đang ngồi trên giường, đôi mắt rực lửa như muốn thêu đốt cô vậy.
Lê Anh Thi lẳng lặng buông chiếc áo sơ mi của anh đặt xuống giường, không có ý định giải thích, xoay người đá dép lông xong liền chui tọt vào trong chăn.
Cả ngày hôm nay đối với Lê Anh Thi mà nói...!à ừ… chỉ có thể gói gọn bằng hai từ, lúng túng, ngay trước mặt anh mà thôi.
Trương Gia Huy liếc chiếc áo sơ mi của mình ở thành giường, nhếch môi cười khẽ, nhìn động tác kéo chăn phủ lên người cô đầy cưng chiều, nghiên người ngồi xuống giường, đưa tay kéo chăn đang phủ mặt Lê Anh Thi ra, liền vòng tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng, hỏi: " Bé con, em ngửi ra được mùi gì rồi? "
Lê Anh Thi được anh ôm vào lòng ngực rắn chắc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh, không ngần ngại rút cả khuôn mặt nhỏ vào bên trong lòng anh, vòng tay ôm eo anh, giả chết không lên tiếng.
Trương Gia Huy nhìn hành động của cô chỉ cười, hôn lên trán cô gái nhỏ vài cái, lại gậm nhấm trêu chọc vành tai của cô, thấp giọng trêu chọc: " Hửm, thích mùi hương của ông xã đến vậy sao? "
Bị anh trêu chọc, cô cũng không thể làm gì khác hơn, dù không đỏ mặt, nhưng lỗ tai nhỏ nhắn của cô phút chốc đã đỏ bừng, bán đứng cô rồi.
Hừ, đồ không có tiền đồ.
Thời gian ngọt ngào ngắn ngủi của cả hai có chút ngắn ngủi, Lê Anh Thi và Trương Gia Huy quấn quýt với nhau ở trong phòng hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng ngủ chính rồi mới xuống lầu ăn tối.
Nhìn cả hai không có gì khác lạ, nếu nhìn kỹ hơn chút sẽ thấy môi của cô có chút sưng đỏ, vành mắt cũng đỏ lên, tay vẫn luôn xoa bóp eo trong cực kỳ đáng thương.
Trái ngược với cô, Trương Gia Huy một thân sảng khoái, ôm eo cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp eo thon.
Sau khi dùng xong bữa tối, Trương Gia Huy lại bồi cô đi dạo để tiêu thực, và anh cũng tuân thủ cam kết tối nay không rời khỏi nhà.
****
Hôm sau, Lê Anh Thi ngủ đến khi tự mình thức giấc, mở mắt nhìn qua bên cạnh mình đã không thấy anh đâu.
Cô lần mò điện thoại trên tủ đầu giường theo thói quen, gần hai mươi tin nhắn chưa đọc đã được hiện ra.
Lê