Tầm mắt của mọi người chuyển từ Cố Hân Nhiên sang người cô.
Làn da trắng lạnh, khuôn mặt thiếu nữ tươi mát, bên trong đôi mắt hạnh to tròn là ánh mắt long lanh như đang ngậm lấy một vũng nước, cả người toát lên sức sống tươi mát mềm mại giống đóa hoa.
“Người kia cũng học ở trường chúng ta sao ?”
“Đúng thế, nếu tôi nhớ không nhầm thì là 19,20 tuổi gì đó, trước kia nghe đồn rất xinh đẹp, hình như là người một nhà với Lâm Niệm.
”
“Thật là xinh đẹp, Lâm gia bọn họ có phúc phận gì mà toàn là mỹ nữ!”
“Nhưng mà tại sao cô ta với Hân Nhiên lại đi chung một chiếc xe? Hân Nhiên chính là Cố gia đại tiểu thư mà.
”
“! ! ”
Một ít lời bàn tán không thể tránh khỏi truyền vào trong lỗ tai Lâm Kiều Kiều.
Cô yên lặng chốc lát, quay đầu hỏi Cố Đông Quân: “Này! ! Tôi vẫn còn đang đi học?”
“Ừ, năm ba, bị ngã nên đầu óc choáng váng rồi?”
Lâm Kiều Kiều chấn kinh: “Vậy anh bao nhiêu tuổi?”
Ánh mắt nghi ngờ của Cố Đông Quân càng sâu hơn: “Hai mươi tám.
”
Lâm Kiều Kiều nhịn không được, chỉ vào chóp mũi của Anh run run rẩy rẩy: “Trâu già gặm cỏ non!”
Lớn hơn tận tám tuổi!
Ngay cả nữ sinh đang cắp sách đi học mà cũng ra tay được!
Không phải cầm thú thì là gì?
Nhiệt độ không khí trong xe đột nhiên xuống thấp, Lâm Kiều Kiều nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Hình như chủ nhân thân xác này mới là người gạ gẫm anh ta.
Cô lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, Cố Đông Quân đặt một tay ở trên vô lăng, đốt ngón tay trắng bệch không nhanh không chậm gõ gõ, hơi nghiêng thân mình, nhếch miệng lên tạo ra đường cong nguy hiểm: “Lặp lại lần nữa?”
Lâm Kiều Kiều yếu đuối nhào tới ôm lấy cánh tay anh ta: “Tôi nói hươu nói vượn, não tôi bị chấn thương sắp hỏng rồi.
”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
( 1 thành ngữ, ngạn ngữ của TQ, giải thích ra là Đứng dưới mái nhà thấp thì làm sao có thể ngẩng đầu lên được;dưới quyền của kẻ khác thì phải dằn lòng cam chịu )
Cố Đông Quân cúi đầu nhìn cô, hai con ngươi càng sâu, thắt chặt cà vạt như muốn cầm tù du͙ƈ vọиɠ của mình lại.
Sự nũng nịu của cô hoàn toàn khác biệt với Cố Hân Nhiên.
Cố Hân Nhiên ỏn ẻn phải phát chán, chỉ có thể lấy lòng những nam sinh mới lớn.
Lâm Kiều Kiều không giống, mỗi câu nói bình thường của cô đều tạo cảm giác nũng nịu, tiếng nói nhu nhược, lúc tức giận giống như chiếc lông vũ cào vào trong lòng.
Trên thế giới không có bất kỳ người nào có thể chống cự được.
Như vậy không trách được sao mình khó nhịn.
Cố Hân Nhiên đi ra mấy bước lại quay đầu trở lại, xấu hổ gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe nhanh chóng hạ